[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1402 - Chương 1402: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 3

 Chương 1402: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 3 Chương 1402: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 3 Chương 1402: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Tám Xuyên Không 3

Trong mắt chỉ có huấn luyện, thăng chức. Cái miệng cũng giống như tính cách vậy, ổn thỏa đến mức không chịu nổi.

Nhưng anh hai một bộ dáng lão cán bộ, thế mà lại bị cô gái nhỏ như Tống Ngọc Thư bật cho nghe lời răm rắp.

Cái này thật khiến người ta choáng ngợp mà.

Thẩm Mỹ Vân nheo mắt nhìn hai người, cười như không cười: "Anh hai, sao anh về cùng với Ngọc Thư thế?"

Tống Ngọc Thư bất ngờ: "Anh ấy là anh hai cô à?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

Tống Ngọc Thư nhìn Trần Viễn: "Sao anh không nói sớm, anh là anh trai của Mỹ Vân?"

Trần Viễn suy nghĩ: "Cô cũng đâu có hỏi."

Lúc này anh ấy cũng đã biết Tống Ngọc Thư là ai rồi.

Nữ đồng chí xa lạ đến Quý gia, hơn nữa còn trèo tường ra ngoài, quen thuộc với Thẩm Mỹ Vân.

Liên kết những đầu mối này lại với nhau, danh tính lập tức đã lộ diện.

Cô ta là đối tượng xem mắt của bác sĩ Tần.

Nhận ra điều này, Trần Viễn chau mày, trong lòng có cảm giác nói không thành lời thoáng qua.

Anh ấy dừng ánh mắt trên người Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư chắc chắn là rất xinh đẹp, sự xinh đẹp đó xen lẫn cả khí khái anh hùng, sự xinh đẹp làm mờ ranh giới.

Nhưng.

Cô ta là đối tượng xem mắt của bác sĩ Tần.

Nghĩ đến chuyện này, Trần Viễn nhanh chóng tỉnh táo lại, đàn bà dưới núi là cọp.

Lời của thầy không sai chút nào.

"Sao anh còn không vào?"

Tống Ngọc Thư thúc giục anh ấy.

Bởi vì Trần Viễn đứng bên dưới bậc thềm lâu quá.

Trần Viễn nhanh chóng nói: "Tôi không vào nữa."

Vừa nghe câu này, Tống Ngọc Thư chau mày: "Anh nói gì đó? Chẳng phải đã đồng ý giúp tôi một việc sao? Sao anh có thể nuốt lời được."

Cái này

Trần Viễn chau mày, chưa kịp nói cái gì.

Tống Ngọc Thư nắm tay anh ấy kéo vào trong: "Đàn ông mà lề mề, đừng trách tôi xem thường anh."

Cái này

Thấy hai người rời khỏi như một cơn gió.

Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan ngẩn tò te.

"Sao chị thấy Ngọc Thư và anh trai em có một chân với nhau đấy."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô chọn không trả lời!

Triệu Xuân Lan tiếp tục nói: "Em xem bác sĩ Tần ân cần với em ấy như vậy mà từ đầu đến cuối em ấy chẳng có biểu cảm nào, thậm chí là xa cách."

"Nhưng em xem cách em ấy và anh trai em tương tác đi."

Triệu Xuân Lan vắt óc suy nghĩ một câu nói: "Có giống cặp đôi oan gia không."

Thẩm Mỹ Vân trầm mặc.

Cô nghĩ lại nghĩ nhiều hơn, dù sao, hôm nay là ngày Tống Ngọc Thư và bác sĩ Tần xem mắt, nếu như anh trai nhà mình tham dự vào đó, sợ là chuyện sẽ phiền phức.

Dù sao, Trần Viễn và bác sĩ Tần chẳng những là chiến hữu mà còn ở cùng nhà, chưa kể cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy thì cũng chưa tách ra bao giờ.

Nếu như ngộ nhỡ Tống Ngọc Thư không thành đôi với bác sĩ Tần, mà ngược lại thành đôi với anh hai nhà mình.

Hai người ngày ngày gặp nhau chẳng phải sẽ gượng gạo?

Triệu Xuân Lan cũng là người thông minh, trong chốc lát đã nhìn ra, Thẩm Mỹ Vân lo lắng vẫn đề sẽ xảy ra.

Cô ấy nói: "Mỹ Vân, chị thấy em suy nghĩ nhiều rồi."

"Nữ đồng chí xinh đẹp giỏi giang đương nhiên sẽ có quyền ưu tiên lựa chọn, đừng nói là hôm nay bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư chỉ xem mắt, có cả trường hợp đính hôn rồi, qua cửa rồi sau đó hối hận không phải sao?"

"Đây căn bản không phải vấn đề."

"Theo dự tính vốn dĩ của chị, người có tầm mắt cao như Tống Ngọc Thư ít nhất phải xem mắt tám lần mười lần mới thành công."

"Theo cách nói của em, sợ hai người gượng gạo, vậy thì Tống Ngọc Thư người ta xem mắt nhiều lần như vậy thì nam đồng chí thấy thế, chẳng phải lại càng gượng gạo sao?"

"Không có chuyện đó, dù sao, Tống Ngọc Thư độc thân, bác sĩ Tần cũng độc thân, anh trai em lại càng độc thân, cho nên nhìn trúng ai cũng là vấn đề duyên phận, không liên quan đến người."

Triệu Xuân Lan là người từng trải, cô ấy càng nhìn rõ mọi chuyện.

Vừa nói như vậy, áp lực tinh thần của Thẩm Mỹ Vân cũng không lớn như thế nữa.

"Vậy thì được, em vẫn lo lắng, anh trai em và bác sĩ Tần đừng cãi nhau là được."

"Không đến mức thế."

*

Bình Luận (0)
Comment