Trong phòng.
Lúc Tống Ngọc Thư kéo Trần Viễn bước vào, bác sĩ Tân đang yên tĩnh ngồi đó nhìn thấy cảnh này theo bản năng nói: "Mẹ kiếp!"
"Đồ chó Trần Viễn, sao cậu lại nắm tay đối tượng xem mắt của tôi?"
Trần Viễn: "..."
Lúc vui thì là lão Trần, không vui thì là đồ chó Trần Viễn.
Bác sĩ Tần này vừa mở miệng.
Thật sự là khốn kiếp.
Trần Viễn không tức giận, mà Tống Ngọc Thư kế bên đã bùng nổ: "Ăn nói kiểu gì đó? Đây là đối tượng tương lai của tôi, anh nói anh ấy là đồ chó, vậy tôi là gì?"
Cái này
Bác sĩ Tần: "..."
Anh ấy không hiểu, sao Tống Ngọc Thư chỉ ra ngoài đi vệ sinh một lát, quay lại đã có thêm một đối tượng tương lai rồi.
"Nhìn gì mà nhìn?"
Trước mặt Trần Viễn, Tống Ngọc Thư dường như khôi phục bản tính, lại giống cái tính tình thối hồi ở Bắc Kinh.
"Buổi xem mắt của chúng ta vô hiệu, tôi không thích em trai."
"Tôi thích người lớn tuổi hơn."
Bác sĩ Tần: "..."
Anh ấy chỉ nhỏ hơn Tống Ngọc Thư có một tuổi, Tống Ngọc Thư hai mươi sáu, anh hai mươi lăm mà thôi!
Sao lại thành em trai rồi?
"Không phục à?" Tống Ngọc Thư nói với bác sĩ Tần.
Không đợi bác sĩ Tần trả lời, cô ta quay đầu hỏi Tần Viễn: "Anh bao lớn?"
Lúc này, Trần Viễn lựa chọn im lặng.
Anh ấy cảm thấy từ trong ra ngoài đều không phải người.
Anh ấy không nói chuyện.
Cái này
Tống Ngọc Thư cũng cảm thấy không đúng lắm.
Ánh mắt cô ta nghi ngờ nhìn hai người.
Nhưng ngay lúc này, cả hai người đều không nhìn cô ta.
Bác sĩ Tần nhìn Trần Viễn, dường như muốn hỏi một lời giải thích.
Trần Viễn nhìn anh ấy: "Tôi không ngờ chuyện sẽ phát triển đến bước này."
"Lúc đầu tôi cũng không biết cô ấy là đối tượng xem mắt của cậu."
Nếu lúc đầu mà biết Tống Ngọc Thư là đối tượng xem mắt của bác sĩ Tần thì anh ấy sẽ không đồng ý giúp đỡ đối phương.
Thật sự là từ trong ra ngoài chẳng ai là người.
Bác sĩ Tần thở ra một hơi, đến nước này, anh ấy cũng không ngờ đến, anh ấy lấy tay xoa chân mày, không nói lời nào.
Qua một lúc mới quay đầu nhìn Tống Ngọc Thư: "Tôi không còn chút cơ hội nào nữa sao?"
Tống Ngọc Thư gật đầu: "Chúng ta không hợp nhau."
Cho nên giữa cô ta và bác sĩ Tần, từ đầu đến cuối cô ta chưa từng mềm giọng.
Đặc biệt là lúc phát hiện tính tình bác sĩ Tần rất giống anh trai, cô ta lại càng trực tiếp bỏ của chạy lấy người.
Dự định trốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, bình tĩnh lại trước đã.
Nghe thấy Tống Ngọc Thư nói quyết đoán như vậy, bác sĩ Tần rơi vào trầm mặc.
Anh ấy không ngồi trên ghế nữa mà đứng dậy: "Xme ra trực giác của tôi rất chuẩn."
"Cái gì?"
Bác sĩ Tần: "Từ tối hôm qua trong lòng tôi đã thấy bất an, cảm giác cuộc xem mắt này sẽ không thành công được, cho nên đặc biệt tìm Lão Trần đến áp trận."
Nhưng ngàn lần không ngờ anh ấy lại tự tạo cho mình một tình địch luôn.
Thật là khó tin.
Trần Viễn suy nghĩ: "Có lẽ tôi không tính là xen vào hai người chứ?"
Dù sao cả ba người đều độc thân, anh ấy cũng không cướp người yêu của ai.
"Đương nhiên."
Trả lời anh ấy không phải là Tống Ngọc Thư mà là bác sĩ Tần, anh ấy đi đến trước mặt Trần Viễn, đột nhiên hỏi một câu: "Lão Trần, cậu từng xem mắt chưa?"
Đây là một câu hỏi, nhưng nhằm ngay lúc này hỏi là cố ý đào hố rồi.
Nếu nói trong lòng bác sĩ Tần không để ý chút nào là giả.
Nhưng nếu trả thù thì không biết bắt đầu từ đâu, dù sao lập trường của cả ba đều không sai.
Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ Tần, Trần Viễn bình tĩnh: "Sao cậu lại hỏi cái này?"
"Trả lời trước mặt đồng chí Tống Ngọc Thư, nhanh lên."
"Không được nói dối."
Tống Ngọc Thư cũng không kìm được nhìn qua, hiển nhiên cũng tò mò vấn đề này.
Vẻ mặt Trần Viễn bình tĩnh nói: "Tôi từng có một người thầy."
Cái này?
Bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư mờ mịt, đây là câu trả lời gì.