May là Trần Viễn tiếp tục nói: "Thầy tôi là một hòa thượng."
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
"Cậu là tiểu hòa thượng?"
Trần Viễn suy nghĩ: "Coi như vậy." Đó là một nhiệm vụ mà anh ấy chấp hành, ở trong một ngôi chùa hai năm.
Lúc đó anh ấy quả thực đã cạo đầu.
Hơn nữa quả thực đã gõ mõ hai năm.
"Thầy tôi từng nói một câu."
"Câu gì?"
Bác sĩ Tần và Tống Ngọc Thư đồng thời hỏi.
"Đàn bà dưới núi là cọp."
Bác sĩ Tần: "..."
Tống Ngọc Thư: "..."
Lập tức lớn tiếng nói: "Anh nói ai là cọp?"
Sao lại tức giận rồi?
Trần Viễn thở dài: "Chẳng phải các người hỏi tôi từng xem mắt chưa à?"
"Tôi trả lời rồi đó."
Sao trả lời rồi còn tức giận?
Trần Viễn không hiểu, sao nữ đồng chí lại dễ tức giận như vậy.
Bác sĩ Trần thấy Tống Ngọc Thư đang ở ranh giới bùng nổ, đột nhiên hỏi một câu: "Nữ đồng chí, đây mới là bộ dáng vốn dĩ của cô à?"
Lúc đầu anh ấy gặp Tống Ngọc Thư, đối phương dịu dàng yên tĩnh, lúc đứng đó, bóng lưng thon gầy, làn da trắng nõn, thanh tú như tiên nữ.
Tống Ngọc Thư mặt không có biểu cảm nắm chặt nắm tay: "Anh nghe thử mình hỏi vấn đề gì đi?"
Bác sĩ Tần: "..."
Anh ấy hít sâu một hơi: "Tôi thích nữ đồng chí dịu dàng yên tĩnh."
Anh ấy không thích cô gái bên ngoài thì dịu dàng, thực chất lại như khủng long bạo chúa.
Tống Ngọc Thư: "Trùng hợp quá, tôi thích nam đồng chí có khí khái đàn ông."
Bác sĩ Tần: "..."
Anh ấy hít sâu một hơi: "Vậy thì mọi chuyện dừng ở đây."
Nếu anh ấy tự đi thì còn vớt vát được chút mặt mũi, nếu bị Tống Ngọc Thư đuổi đi.
Thì không còn mặt mũi nào nữa.
Trước khi rời đi, đột nhiên anh ấy nói với Trần Viễn: "Ra đây nói hai câu?"
Trần Viễn ừm một tiếng rồi đi theo chân anh ấy.
Vừa ra ngoài, bác sĩ Tần đã cho Trần Viễn một quyền: "Mẹ nó lúc sáng tôi không nên gọi cậu đến áp trận mà."
Đây chẳng phải vợ đến miệng đã bay mất à?
Trần Viễn chịu một quyền, lát sau mới nói: "Là cậu mời tôi đến."
Vốn dĩ anh ấy không tính đến.
Là bác sĩ Tần hai ba lần nài nỉ, anh ấy mới theo đến.
Đây mới là giết người moi tim mà.
"Hơn nữa, chẳng phải cậu thích cô gái dịu dàng yên tĩnh sao?"
Đột nhiên bác sĩ Tần sững người, chỉ khuôn mặt của mình: "Tôi chừa mặt mũi cho mình được không hả?"
Chuyện đã đến nước này, nếu không chừa mặt mũi cho mình thì mới gọi là mất mặt.
Mình xem mắt, kết quả người đối phương nhìn trúng là bạn mình, đây là chuyện gì chứ.
Bác sĩ Tần túm tóc: "Cậu nợ tôi một bữa ăn."
Vốn dĩ là mình nợ bên đó một bữa.
Trần Viễn nhìn anh ấy: "Không chắc."
"Thầy tôi từng nói, đàn bà dưới núi là cọp."
Bác sĩ Tần: "..."
Mẹ nó, chuyện này thua không cam tâm chút nào.
Thua một người đàn ông căn bản chưa thông suốt.
"Cậu đừng nói với tôi nữa, tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa."
Bác sĩ Tần quay đầu đi mất.
Bởi vì tiếp tục ở nữa thì anh ấy hoài nghi người đàn ông trước mặt sẽ còn tiếp tục khoe khoang nữa.
Anh ấy vừa ra ngoài đã thấy Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan hóng hớt nhìn qua.
Bác sĩ Tần lập tức sượng trân, nhìn bọn họ gật đầu, sau đó bước nhanh như bay rời khỏi Quý gia.
Bóng lưng vội vàng này khiến hai người Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan quay mặt nhìn nhau.
"Hắn thua rồi?"
"Hắn thua rồi."
Ba chữ như nhau nhưng lại có hàm ý khác nhau.
"Tống Ngọc Thư chọn Trần Viễn?"
Triệu Xuân Lan vừa hỏi, Thẩm Mỹ Vân đã nghi hoặc: "Không biết, chờ bọn họ ra là biết."
Chẳng chờ lâu.
Trần Viễn cũng ra rồi, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan cũng gật đầu rồi bước nhanh như bay rời khỏi.
Thế mà không hề giải thích.
Cái này
Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan càng bất ngờ: "Cuối cùng kết quả là gì?"
Giọng điệu Thẩm Mỹ Vẫn đột nhiên hóng hớt hẳn lên: "Lẽ nào là tam giác tình yêu?"
Phải biết là năm đó cô từng đọc cả trăm quyển tiểu thuyết, trong đó nổi tiếng nhất là tam giác tình yêu.