[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1408 - Chương 1408: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 1

 Chương 1408: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 1 Chương 1408: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 1 Chương 1408: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 1

Nếu có giới thiệu người xem mắt thì anh ấy đều từ chối.

Mà bây giờ

Đối mặt với dáng vẻ nữ đồng chí nhiệt tình như lửa đang giơ cao tấm biển trước cửa nhà ăn, nhiều người bắt đầu tham gia náo nhiệt cùng.

Mấy người vốn dĩ đã tò mò, thấy Tống Ngọc Thư giơ tấm biển chẳng thẹn thùng chút nào, ngược lại còn tươi cười nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang tìm người.

Người đó lập tức lấy can đảm bước lên trước hỏi: "Đồng chí, Trần Viễn cô viết trên này có phải là đội trưởng Trần không?"

Cái này

Tống Ngọc Thư quả thật không biết, Trần Viễn chính là đội trưởng Trần, cô ta không rõ chức vị của đối phương lắm.

Cô ta chỉ hỏi ngược lại một câu: "Đồn trú còn có mấy người Trần Viễn lận à?"

Câu này hỏi nghẹn họng luôn rồi.

Đồn trú bọn họ có nhiều người lắm.

"Không có, chỉ có một người tên Trần Viễn, chính là đội trưởng Trần."

Tống Ngọc Thư gật đầu: "Vậy thì đúng rồi, tôi tìm chính là anh của Thẩm Mỹ Vân, tên là Trần Viễn."

"Vậy thì chính là đội trưởng Trần rồi."

"Đồng chí, tôi làm phiền cậu một việc nhé."

Tiểu Hầu lập tức sững người: "Cô nói đi."

"Giúp tôi gọi Trần Viễn qua đây với, tôi đã đứng lâu lắm rồi."

Chẳng nhìn thấy người đâu.

Ngộ nhỡ trưa nay Trần Viễn không đến nhà ăn ăn cơm thì chẳng phải cô uổng công chờ rồi?

Cái này

Tiểu Hầu hơi do dự, cậu ta không dám, trong nhiều đội trưởng như vậy chỉ có đội trưởng Trần là thủ đoạn tàn nhẫn nhất, bắt đầu huấn luyện thì thật sự không chừa đường sống mà.

"Anh ấy cưới vợ là chuyện tốt, cậu đi nói thì anh ấy sẽ biết ơn cậu đó."

Tống Ngọc Thư khuyến khích nói.

Tiểu Hầu: "Thật sao?"

"Đương nhiên, nếu không được anh ấy đồng ý thì tôi dám tới đây giơ tấm biển à?"

Mục đích chính là lừa cái đã.

Tiểu Hầu thật sự bị lừa, cậu ta suy nghĩ: "Vậy cô chờ một lát."

Cậu ta quay đầu chạy đi, chỉ là người xem náo nhiệt xung quanh còn nhanh hơn cậu ta, đã có người truyền tin tức đi từ lâu rồi.

Trần Viễn vừa huấn luyện xong, anh ấy và ba người tham mưu Chu, sở trưởng và Quý Trường Tranh cùng đến nhà ăn.

Kể ra thì trong này chỉ còn mình anh ấy là độc thân, theo lý mà nói, người đã thành thân thì buổi trưa sẽ về nhà ăn cơm.

Nhưng không nhịn được, hôm nay phòng bếp nấu thêm thức ăn, đám thỏ lúc trước nuôi hôm nay đã giết năm con, đặc biệt làm món thỏ xào cay.

Thế là vài người lấy vợ rồi cũng theo đến nhà ăn, đồ ăn ở nhà ăn rẻ, như món thỏ xào cay này chỉ có tám văn một phần.

Đối với mấy người ở đây thì ai cũng mua nổi.

Cho nên đều đến nhà ăn gói một phần đem về, thêm đồ ăn cho vợ con ở nhà.

Chỉ là đang lặng lẽ đi trên tuyết, người xung quanh thấy Trần Viễn thì không nhịn được cười.

Một hai người cười thì bình thường, nhưng thoắt cái nhiều người cười như vậy thì không bình thường rồi.

"Đây là sao thế?"

Trần Viễn chọn một binh sĩ, trầm giọng hỏi.

"Đội trưởng Trần, anh đến cửa nhà ăn là biết."

Còn giữ bí mật nữa.

Khiến đám người Trần Viễn và Quý Trường Tranh quay mặt nhìn nhau: "Nhà ăn xảy ra chuyện rồi à?"

"Vậy thì không phải."

Binh sĩ này còn độc thân nên da mặt mỏng, chị dâu bên cạnh lấy cơm xong thuận miệng nói: "Đội trưởng Trần có phúc à, có một nữ đồng chí xinh đẹp đứng trước nhà ăn giơ tấm biển tỏ tình với cậu đó."

Trần Viễn sững người: "Không thể nào."

Anh ấy trước giờ chưa từng có hoa đào nào nở.

"Sao lại không thể chứ? Nữ đồng chí người ta còn đứng kia kìa, không tin cậu đi nhìn xem?"

"Nhưng mà tôi nói này đội trưởng Trần, cậu có đối tượng rồi thì phải sớm nói chứ, tránh dám chị dâu viện gia quyến bọn tôi nhớ mong cậu lâu như vậy."

Trần Viễn: "..."

Anh ấy cảm thấy thật hoang đường, anh ấy có đối tượng hồi nào chứ?

Ngay lúc anh ấy đang thấy khó hiểu, không biết nghĩ đến gì, cả người ngây ra đó.

"Nữ đồng chí trước của nhà ăn có phải tên là Tống Ngọc Thư không?"

"Đúng vậy."

Bình Luận (0)
Comment