[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1409 - Chương 1409: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 2

 Chương 1409: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 2 Chương 1409: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 2 Chương 1409: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 2

Trả lời anh là Tiểu Hầu, cậu ta chạy đến thở hồng hộc: "Trần Viễn, nàng dâu của anh đang chờ trước của nhà ăn đó."

Trần Viễn: "?"

Người xung quanh cũng cười ha ha theo, người cười đầu tiên là sở trưởng: "Thật không ngờ, hoa đào của đội trưởng Trần chúng ta nở rồi."

"Hơn nữa còn nở một đóa lớn như vậy."

"Đi đi đi." Tham mưu Chu kéo cánh tay đội trưởng Trần: "Bây giờ đi qua xem là chuyện gì."

Mặc dù Trần Viễn không phải là người thích trốn tránh, nhưng vào lúc này, anh ấy lại xuất hiện tâm trạng muốn trốn tránh.

Không phải, anh ấy còn đi nhà ăn làm gì chứ?

"Đi thôi."

"Anh hai, anh đừng lề mề nữa."

Quý Trường Tranh coi như là người biết được một ít chuyện bên trong, anh nói một cách chắn chắn: "Nếu anh không đi, em nói cho anh nghe, nha đầu điên Tống Ngọc Thư có thể dỡ nửa mái nhà ăn xuống đó."

Nói thật, Quý Trường Tranh cũng không ngờ Tống Ngọc Thư sẽ đến cửa nhà ăn chặn Trần Viễn.

Cũng coi như cô ta có chút thông minh.

Dù sao, người ngoài không thể vào sân huấn luyện, kí túc xá bên kia đều là các binh sĩ độc thân, cô ta vào đó thì cũng không tiện.

Nhưng nhà ăn thì khác, nhà ăn của đồn trú Mạc Hà mỗi ngày tiếp đón cả ngàn người đến ăn cơm, hơn nữa không chỉ có các binh sĩ, còn có các chị dâu của viện gia quyến, các trưởng bối đến thăm người thân và cả bọn trẻ con.

Đây là chỗ hóng hớt nhanh nhất.

Có thể nói, hành động Tống Ngọc Thư giơ tấm biển như thế này thì chuyện hôn sự của cô ta và Trần Viễn có chín mươi phần trăm là thành công rồi.

Còn mười phần trăm biến số còn lại nằm trên người Trần Viễn.

Bị Quý Trường Tranh nói thế, Trần Viễn hơi chau mày, anh ấy lớn lên anh tuấn uy vũ, dáng vẻ chau mày như thế này khiến người xung quanh không kìm được giật mình.

Đặc biệt là Tiểu Hầu, cậu ta cảm thấy mình bị lửa rồi!

"Dẫn đường."

Trần Viễn lạnh lùng nói.

Tiểu Hầu xoa mồ hôi sau gáy: "Tống đồng chí đang ở trước cửa nhà ăn ạ."

Trần Viễn ừm một tiếng, nói cảm ơn, bước chân như bay rời khỏi đám người đi về hướng nhà ăn.

Tiểu Hầu rớt lại phía sau, thấy dáng vẻ cậu ta mồ hôi đầm đìa, sở trưởng mắng một câu: "Đáng đời."

"Loại chuyện này mà cậu cũng dám tham gia, đội trưởng các cậu bắt đầu thao luyện khủng bố như nào chứ."

Vẻ mặt Tiểu Hầu đau khổ: "Là Tống đồng chí nói cô ta là vợ của Trần Viễn, bảo tôi nhanh chóng đi báo tin, đây là chuyện tốt."

Sở trưởng: "Cô ta nói gì cậu cũng tin à? Nếu như trên chiến trường chẳng phải cậu đã bị kẻ địch lừa thảm rồi."

Tiểu Hầu lập tức không dám lên tiếng nữa.

Chỉ thấy sở trưởng và tham mưu Chu đều đi phía trước, rớt lại phía sau cùng là Quý Trường Tranh.

Tiểu Hầu thấp thỏm nói: "Thủ lĩnh, tôi thật sự làm sai rồi sao?"

Quý Trường Tranh ngước mắt nhìn cậu ta: "Nếu nữ đồng chí là người Trần Viễn thích thì cậu đã làm được một chuyện tốt, nếu không phải thì đội trưởng Trần của cậu xong rồi."

Nghe thấy câu này, Tiểu Hầu bị dọa mặt mũi trắng bệch: "Sao lại xong?"

Tiểu Hầu đột nhiên run sợ: "Vậy chẳng phải tôi hại đội trưởng rồi sao?"

Quý Trường Tranh lắc đầu, vỗ vai cậu ta: "Vậy thì không có, là cậu bảo cô gái đó đi đến cửa nhà ăn à?"

Tiểu Hầu lắc đầu.

"Vậy thì được rồi, Tiểu Hầu, sau này can đảm lên một chút, đừng chuyện gì cũng suy nghĩ lung tung."

Cái này

Tiểu Hầu run một cái: "Thủ lĩnh, tôi không người chống lưng, tôi sợ mình gây họa, không sống nổi."

Đây là suy nghĩ từ trước giờ của cậu ta, cho nên ở đồn trú, cậu ta luôn không thuận lợi, chiến hữu cùng thời gian nhập ngũ với cậu ta đều thăng chức hết rồi.

Cậu ta thì vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ coi như là một người lính quèn.

Quý Trường Tranh xoa đầu cậu ta: "Bộ đội không chú trọng mấy thứ này, cậu chỉ cần lo giữ vững bản tâm của mình là được rồi."

"Vậy tôi có thể đi xem náo nhiệt của đội trưởng Trần không?"

Bình Luận (0)
Comment