[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1410 - Chương 1410: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 3

 Chương 1410: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 3 Chương 1410: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 3 Chương 1410: Ngày Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín Xuyên Không 3

Tiểu Hầu nóng lòng muốn xem.

Quý Trường Tranh: "?"

An ủi cái gì thế.

Anh bật cười: "Đương nhiên có thể."

Bởi vì xem chuyện cười của anh Trần Viễn không chỉ có một mình Tiểu Hầu, anh cũng muốn đi xem nữa.

*

Bên kia, Trần Viễn đã bước đi như bay vào nhà ăn rồi, phải nói là người trước giờ lúc nào cũng bình tĩnh như Trần Viễn, lần đầu tiên đi nhanh như vậy.

Có thể nói là suýt chút nữa đã chạy qua rồi.

Quả nhiên, anh ấy vừa đến, người vây quanh xem náo nhiệt trong nhà ăn tự giác tách ra thành hai con đường.

Trần Viễn quét mắt đã thấy Tống Ngọc Thư phía cuối dòng người đông đúc, cô ta đứng ở đó, giơ cao một tấm biển, bên trên viết bảy chữ lớn.

Tống Ngọc Thư rất thích Trần Viễn!

Lúc Trần Viễn nhìn thấy một màn này, trái tim bỗng dưng hẫng nhịp, nha đầu này biết gây chuyện quá.

Vào thời khắc này, hiếm thấy anh ấy không hề tức giận, cũng không cáu gắt.

Ngược lại như kiểu, loại chuyện này cũng chỉ có Tống Ngọc Thư mới làm ra được.

Trần Viễn xoa chân mày, vẫn chưa đi tới, Tống Ngọc Thư đã nhìn thấy anh ấy trước, mắt cô ta sáng lên, còn đang giơ tấm biển đã chạy về phía Trần Viễn.

"Trần Viễn!"

Cô ta còn cố ý hạ thấp tấm biển xuống, đặc biệt lắc lư trước mặt Trần Viễn: "Anh nhìn thấy chưa?"

Trần Viễn muốn không nhìn thấy cũng khó, ánh mắt anh ấy dừng ở tấm biển: "Cô viết à?"

Nét chữ mạnh mẽ có sức, vô cùng sắc bén.

Giống như trái tim bên dưới vẻ ngoài dịu dàng của Tống Ngọc Thư, cô rất sắc bén, rất nhiệt tình.

Tống Ngọc Thư gật đầu, nhướng mày, biểu cảm mang theo chút đắc ý: "Thấy thế nào? Chữ tôi đẹp chứ."

"Đây là hạng mục duy nhất tôi có thể thắng Tống Ngọc Chương đó."

Chữ của cô ta từng được thầy nói có thể lấy làm mẫu.

Trần Viễn: "Quả thật rất đẹp."

"Vậy thì còn tạm được." Tống Ngọc Thư hất cằm, cằm cô ta trắng nõn xinh đẹp, từng đường nét cực kì mượt mà: "Anh thế mà biết chữ, vậy đọc có hiểu không?"

Lúc cô ta ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt phượng có thêm vài phần hi vọng và mong chờ.

Trần Viễn ừm một tiếng, cúi đầu nhìn cô ta: "Cô biết mình đang làm gì không?"

Màn đứng trước cửa nhà ăn giơ tấm biển có nghĩa là danh tiếng sau này của Tống Ngọc Thư đã hoàn toàn bị hủy rồi.

"Đương nhiên là tôi biết."

Tống Ngọc Thư thản nhiên nói: "Tôi nghĩ suốt ba ngày, đây là cách duy nhất có thể có được anh."

Trần Viễn: "?"

Cô ta hơi hoang dã.

Nói là có được, chứ không phải gả đi.

Khác biệt trong này rất lớn.

Trần Viễn hít sâu một hơi, khôi phục sự tuần hoàn của máu: "Cô suy nghĩ kĩ rồi chứ?" Anh ấy phát hiện sự bình tĩnh và trầm mặc của bản thân kể từ sau khi gặp Tống Ngọc Thư thì mỗi một phút đều sụp đổ.

Tống Ngọc Thư: "Đương nhiên."

"Anh có biết lần này tôi đến đồn trú làm gì không?"

Cái này thì Trần Viễn thực sự không biết.

"Tìm chồng."

Cô ta không hề nói gả đi, Tống Ngọc Thư không cho rằng đây là gả đi, cô ta chỉ đến tìm chồng, rồi hai người cùng nhau sinh sống, nếu có thể hòa hợp với nhau là tốt nhất.

Đương nhiên, người chồng mà cô ta tìm có thể đánh Tống Ngọc Chương một trận thì lại càng tốt.

Trần Viễn nghe được câu này, im lặng một hồi lâu.

"Cất tấm biển đi."

Tống Ngọc Thư trừng mắt kèm theo một chút hung dữ: "Anh lại ghét bỏ tôi?"

"Tôi không cất đấy."

Trần Viễn thở dài, tính cách nha đầu này thật sự là vừa đụng là nổ: "Tôi không có ghét bỏ cô."

"Tôi đã ở đây rồi, cô giơ tấm biển làm gì nữa?"

Tống Ngọc Thanh sáng mắt: "Anh đồng ý rồi?"

"Anh đồng ý rồi?"

"Trần Viễn, anh đồng ý rồi?"

Trần Viễn nhìn cô ta không trả lời, chỉ là biểu cảm trước giờ luôn lạnh lùng lại hòa nhã hơn vài phần.

"Ra ngoài đi dạo chứ?"

Mắt Tống Ngọc Thư sáng rực, tiện tay vứt tấm biển đi, vứt được một nửa lại cảm thấy không tốt lắm, lại quay lại nhặt lên, lấy ống tay áo lau bụi bên trên.

Thấy Trần Viễn đang nhìn cô ta.

Bình Luận (0)
Comment