Bác sĩ Tần lấy khăn lau tay, vừa lau vừa ló đầu hỏi: "Lão Trần, cậu ngồi lâu thế làm gì đó?"
Sao ngồi bất động thế.
Trần Viễn: "Viết báo cáo kết hôn."
"Cậu biết viết không?"
Bác sĩ Tần: "?"
Khăn lông trong tay không còn thơm nữa, thoắt cái cất khăn đi: "Mẹ kiếp tôi là một kẻ độc thân, cậu thấy tôi biết viết báo cáo kết hôn không?"
"Không đúng."
Vừa nói õng, bác sĩ Tần mới nhận ra vấn đề.
"Anh muốn viết báo cáo kết hôn?"
"Kết hôn với ai?"
Cái này
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, dường như cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Trần Viễn không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu thấy sao?"
Giọng điệu thậm chí còn rất bình tĩnh.
Bác sĩ Tần nhìn chằm chằm anh ấy một chốc, đột nhiên mắng: "Trần Viễn, cậu..."
Trần Viễn: "Cậu mắng đi."
Anh ấy biết không ổn, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, khoảnh khắc Tống Ngọc Thư giơ tấm biển ở nhà ăn đó, Trần Viễn chỉ có thể cưới Tống Ngọc Thư.
Đương nhiên, Tống Ngọc Thư cũng chỉ có thể gả cho anh ấy.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Bác sĩ Tần túm tóc: "Tôi thật là tạo nghiệt mà."
"Kết duyên cho mối tình ngàn dặm của các người."
Trần Viễn: "Không tức giận à?"
Bác sĩ Tần kéo ghế ngồi xuống: "Tôi tức giận gì chứ? Tống Ngọc Thư đồng chí người ta lại chẳng đồng ý quen tôi, tình huống của tôi, cậu biết nhiều nhất gọi là gì không?"
"Gọi là theo đuổi không thành, ngược lại làm bà mai cho anh em."
Trần Viễn nghe thế, hơi kinh ngạc vỗ vai anh ấy: "Cậu suy nghĩ thoáng lắm."
"Nếu không thì sao?"
"Chống đối cậu à"
Anh ấy xoay người rời đi, chút lòng dạ đó thì anh ấy vẫn có, nhưng bảo anh ấy ở đây xem Trần Viễn viết báo cáo kết hôn.
Thì anh không chịu nổi.
Trần Viễn thấy anh ấy rời đi, nghĩ gì đó nên đuổi theo: "Cậu biết ai biết viết báo cáo kết hôn không?"
Mặt bác sĩ Tần lập tức tối sầm: "Tìm em rể cậu đó."
Trần Viễn chau mày, lần này hiếm thấy không thở dài.
Anh ấy không muốn tìm Quý Trường Tranh lắm, dứt khoát tự mình suy nghĩ, lần theo ấn tượng trước giờ từ từ nhớ lại.
Lúc trước không phải anh ấy chưa từng viết báo cáo kết hôn cho người khác, nhưng mà lần này người trong cuộc là chính mình.
Một lần.
Hai lần.
Chờ đến lần thứ ba, Trần Viễn mới dần dần đắn đo từng câu chữ, viết đại khái, rồi lại cảm thấy thiếu mất vài phần chân thành, bèn vo báo cáo kết hôn ban đầu thành cục, vứt qua một bên bàn.
Bắt đầu viết lần thứ tư.
Chờ đến lúc viết lần thứ tư, Trần Viễn cảm thấy đã được rồi, thì chuẩn bị thu dọn đồ đạc xuống lầu, đến phòng làm việc nộp báo cáo kết hôn.
Kết quả
Còn chưa đứng dậy, bên ngoài đã truyền đến tiếng mở cửa: "Trần Viễn, Tống đồng chí đang chờ anh bên dưới đó."
Trần Viễn nghe thế, lập tức giấu báo cáo kết hôn đi, nhét vào túi, đã ra ngoài rồi lại quay trở lại, lấy chiếc mũ lôi phong dày trong tủ ra.
Tức khắc kẹp dưới cánh tay.
Hai ba bước đã xuống lầu.
Quả nhiên vừa đến cửa đã nhìn thấy Tống Ngọc Thư đang đứng trên tuyết, có lẽ đã đến được một lúc rồi, đầu tóc đã bị nhuộm thành màu trắng.
"Sao không cầm dù?"
Dường như sau khi tiếp nhận đối phương, mỗi suy nghĩ của Trần Viễn đều suy nghĩ cho người kia.
Tống Ngọc Thư cười hi hi: "Muốn gặp anh nhanh một chút ấy mà."
Cô ta rất giỏi nói mấy câu sến súa này, nhưng Trần Viễn nghe không quen, có lẽ nói là anh ấy sống đến bây giờ, lần đầu tiên nghe mấy câu sến súa thế này.
Lập tức vẻ mặt anh ấy sượng lại: "Nói chuyện đàng hoàng."
Vừa nghe câu này, Tống Ngọc Thư chau mày: "Chính là nhớ đấy, không được à?"
Vẻ mặt cô ta như kiểu chỉ cần Trần Viễn nói một câu không được sẽ lập tức xé nát anh ấy.
Trần Viễn nói trong lòng, hảo hán không tính toán với nữ đồng chí.
Cho nên sờ mũi: "Được được được."
"Em vui là được."
"Vậy thì còn được."
Con người Tống Ngọc Thư chính là thích mềm không thích cứng, lông xù ra cũng vì được người ta dỗ dành mà xìu lại.