"Em nghe Mỹ Vân nói anh đang viết báo cáo kết hôn, viết thế nào rồi?"
Cô ta nhắc đến báo cáo kết hôn mà không hề xấu hổ chút nào, ngược lại còn tự nhiên hào phóng.
Đột nhiên Trần Viễn phát hiện, Tống Ngọc Thư và mọi người không giống nhau.
Cô ta là độc nhất vô nhị.
Sau khi nhận ra được điều này, trong lòng anh ấy nảy sinh sự rung động.
"Sao lại không nói chuyện?" Tống Ngọc Thư giơ tay vỗ vai anh ấy, vẻ mặt tức giận: "Đã viết xong chưa?"
Người này sao cứ lề mề thế?
Trần Viễn gật đầu: "Viết xong rồi."
"Cho em xem?" Tống Ngọc Thư nhìn anh ấy đầy mong đợi.
Trần Viễn suy nghĩ, lấy tờ báo cáo kết hôn trong túi ra, tờ giấy được anh cầm một cách cẩn thận.
Cho dù là chồng lên nhau thì cũng không thấy một chút nếp nhăn nào.
Thấy thái độ cẩn thận của anh ấy như thế, làm Tống Ngọc Thư vô cùng hài lòng, lập tức cầm lấy đọc xem.
Chỉ là, vừa mở báo cáo kết hôn được gấp gọn ra thì có hai bông tuyết rơi xuống, mắt thấy bông tuyết sắp tan ra làm ướt chữ bên trên.
Trần Viễn đột nhiên giơ một cánh tay chắn bên trên tờ báo cáo kết hôn.
Tống Ngọc Thư thấy thế, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đầy hi vọng lại sáng ngời: "Trần Viễn, anh cũng có chút thích em đúng không?"
Trần Viễn cười, đội mũ lôi phong cho cô ta.
Khoảnh khắc chiếc mũ lôi phong dày được đội lên đó, Tống Ngọc Thư cảm thấy đôi tai lạnh lẽ của mình dường như cũng theo đó mà ấm lên.
"Đúng là có thích."
Cô ta nói trong lòng.
Nếu như không thích thì sao có thể tinh tế như thế này.
Tâm trạng Tống Ngọc Thư cũng theo đó mà tốt lên, vốn dĩ tính đọc báo cáo kết hôn cũng không đọc nữa, cùng nhau nhào vào lòng Trần Viễn.
"Em đi với anh nộp báo cáo kết hôn nhé."
Trần Viễn gật đầu: "Hơi xa."
Phòng làm việc cách kí túc xá một khoảng, thời tiết này ở nhà là thoải mái nhất.
"Xa à?" Tống Ngọc Thư ngước mắt, cười hi hi nói: "Em muốn đi với anh cả đời."
Cô ta nói một cách tùy ý, nhưng Trần Viễn nghe thấy trong lòng lại loạn nhịp, giống như trái tim bị lỡ mất một nhịp vậy.
Anh ấy cúi đầu nhìn Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư cũng nhìn anh ấy.
Ánh mắt cô ta sáng ngời lại trong veo, cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, Trần Viễn cũng không chịu nổi.
Anh ấy chịu thua, dời tầm mắt đi: "Anh lên trên lấy cây dù, chờ anh chút."
Nhìn bóng lưng hoảng loạn bỏ chạy của Trần Viễn.
Tống Ngọc Thư không nhịn được bật cười: "Đồ ngốc!"
Đàn ông già thật dễ thương.
Còn xấu hổ nữa.
Tốc độ Trần Viễn rất nhanh, chủ yếu là lo Tống Ngọc Thư ở dưới chờ lâu quá, anh ấy lên trên lấy cây dù thì để ý thấy trong cái hộp kế bên có vài viên kẹo.
Trần Viễn chẳng hề chần chừ, trực tiếp nhét vào túi, lấy xuống chung với cây dù.
"Đi thôi."
Anh ấy nói một tiếng, mở chiếc dù đen, Tống Ngọc Thư chạy đến, bên dưới tán dù chật hẹp, hai người dính sát vào nhau.
Hơi thở thoáng chốc đã trở nên mập mờ.
Thậm chí Trần Viễn còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên đầu đối phương, làm yết hầu anh ấy trượt lên trượt xuống.
Anh ấy hít sâu một hơi, biết rất rõ cứ như vậy thì không được, cho nên từ trong túi lấy ra vài viên kẹo, đưa cho Tống Ngọc Thư.
Tống Ngọc Thư nhìn thấy kẹo thì ngạc nhiên một lúc.
"Trần Viễn, anh cho em kẹo à." Cô ta cười: "Nhưng mà em đã lớn rồi."
Cô ta dã không còn là trẻ con nữa.
"Ai nói không phải trẻ con thì không được ăn kẹo?"
Cái này
Tống Ngọc Thư thoáng chốc ngây ra, nhanh chóng cúi đầu xuống, mắt đỏ hoe, nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta đã trở lại là Tống Ngọc Thư kiêu ngạo hống hách, to gan tày trời như thường ngày.
"Cảm ơn nhé."
Cô ta nhận lấy kẹo, lột vỏ ra bỏ vào miệng, ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Như vậy, tâm trạng cô ta cũng theo đó mà tốt lên, chân mày cong cong, cực kì linh động.
Cảnh này làm Trần Viễn ngẩn ngơ hồi lâu.
Tống Ngọc Thư thật xinh đẹp.
Giờ khắc này trong đầu anh ấy chỉ còn lại một suy nghĩ này.
*