Tiếp đó, lấy Quý Trường Tranh làm ví dụ: "Lúc đó lần đầu tiên Quý Trường Tranh đến nhà em, anh ấy đem theo hai chai rượu Mao Đài, hai cây thuốc lá, ngoài ra còn có mạch nha, vò và đường trắng."
Đây đều là những thứ có giá trị cao ở hiện tại.
Dù là lúc nào chăng nữa, cầm theo những món đồ này sẽ không coi là thất lễ.
Tống Ngọc Thư nghe thế lập tức đau lòng: "Không mua, không mua, mua đồ thế làm gì? Tiện nghi cho đồ chó Tống Ngọc Chương kia."
Câu này vừa nói xong, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
"Nhìn tôi làm gì? Tôi có nói sai đâu, tôi nói thật thôi."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Ngọc Thư, cậu có nghĩ tới chưa, lần đầu tiên cậu dẫn đối tượng về nhà, nếu anh ấy mua đồ hời hợt quá thì người nhà cậu sẽ nhìn cậu thế nào?"
Tống Ngọc Thư tính nói cô ta mới không để ý người khác nói gì.
Nhưng, Thẩm Mỹ Vân lại nói: "Tống Ngọc Chương thì sao?"
Lúc này, Tống Ngọc Thư đã yên tĩnh lại, con người cô ta thích áp chế người khác, đặc biệt là thích thể hiện trước mặt Tống Ngọc Chương.
Lần trước cô ta tìm Trương Vệ Quốc còn bị Tống Ngọc Chương chế nhạo.
Cô ta hít sâu một hơi: "Vậy thì mua đi, chỉ cho Tống Ngọc Chương xem, xem xong, lúc đi thì đem tất cả đồ đạc theo."
Tất cả mọi người: "..."
Có nhiều lúc, Tống Ngọc Thư thật giống như một đứa trẻ.
Trần Viễn cười nói: "Mua trước đi, tình hình cụ thể tới lúc đó đến nơi rồi nói."
Tống Ngọc Thư gật đầu như gà mổ thóc, một người nóng nảy như cô ta, trước mặt Trần Viễn lại ngoan như thỏ con, mặc người khác nói gì.
Điều này làm Thẩm Mỹ Vân không kìm được mà bất ngờ, ánh mắt nhìn tới nhìn lui hai người.
Chỉ có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Đồ vật đến ra mắt cơ bản là bấy nhiêu đó." Thẩm Mỹ Vân thu hồi lại mấy suy nghĩ lung tung: "Anh, anh chọn bốn thứ trong đó là được rồi."
"Còn lại chính là sính lễ..."
"Phần tiền này thì hai người anh và Tống Ngọc Thư bàn bạc với nhau."
Cô là người ngoài, không tiện đưa ra ý kiến.
Vừa nghe câu này, Tống Ngọc Thư tò mò: "Mỹ Vân, sính lễ lúc đó của cậu là bao nhiêu?"
Cái này bảo Thẩm Mỹ Vân trả lời thế nào đây.
Sính lễ lúc đó của cô không chỉ hơi nhiều thôi đâu, dù sao Quý Trường Tranh cho một phần, ba mẹ chồng cho một phần.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ ngợi nói: "Tình hình của tôi hơi phức tạp, không làm tham khảo được."
"Sính lễ của hai người thì tự bàn bạc với nhau là được rồi."
Tống Ngọc Thư ồ lên: "Vậy thì đưa một tệ đi."
"Tức chết đồ chó Tống Ngọc Chương."
Cái này
Không thể không nói, nhiều lúc Tống Ngọc Thư giống như một đứa trẻ vậy.
Vô cùng tùy tâm sở dục.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Ngọc Thư, đưa một tệ thì cậu thì gì chứ?"
Tống Ngọc Thư le lưỡi: "Tôi đùa ấy mà."
Trần Viễn xoa đầu cô ta: "Cô ấy còn nhỏ, suy nghĩ không chu đáo, việc còn lại để anh làm là được rồi."
"Mỹ Vân, chuyện này thật sự cám ơn em."
Thẩm Mỹ Vân chú ý đến dáng vẻ bảo vệ của Trần Viễn, cô kiềm không được mà nhướn mày, nói thật, cô ít khi nào nhìn thấy anh ấy có cảm xúc khác.
Đây coi như là lần hiếm hoi.
Nhanh như vậy đã đặt Ngọc Thư trong lòng rồi.
Thẩm Mỹ Vân thật sự vui mừng cho cô ta.
Trần Viễn luôn lạnh lùng, bây giờ cũng đã tìm được người trong lòng.
Nghĩ đến đây, cô cười từ tận đáy lòng.
"Cậu cười gì đó?"
Tống Ngọc Thư lấy tay chọc tay cô.
Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Cười anh tôi, gặp được cậu thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
Câu này làm Tống Ngọc Thư trước giờ không sợ trời không sợ đất phải xấu hổ.
"Vậy vậy vậy..."
Ngập ngà ngập ngừng thế mà nửa ngày cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Thật là hiếm thấy.
Thẩm Mỹ Vân nhìn người này rồi lại nhìn người kia, đột nhiên cảm thấy hai người rất xứng đôi.
Thật sự là trời sinh một cặp.
Dù cho Trần Viễn và Tống Ngọc Thư đã đi xa rồi, cô vẫn còn nhìn theo.