Làm Quý Trường Tranh lên cơn ghen, chua lè nói: "Có vài người ấy mà, nhìn mình còn chẳng mải mê như vậy."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô hơi tức cười: "Quý Trường Tranh, chúng ta ngày nào cũng ở chung với nhau, em còn nhìn không đủ à."
Quý Trường Tranh: "Chưa đủ, ánh mắt em lúc nào cũng phải nhìn anh mới được."
Sống cùng với Thẩm Mỹ Vân càng lâu thì lòng chiếm hữu của anh cũng càng ngày càng mạnh.
Thẩm Mỹ Vân thật sự nhìn chằm chằm anh trong chốc lát.
Nhìn phải cả một phút, làm Quý Trường Tranh cũng hơi lúng túng: "Sao nhìn anh như vậy?"
Thẩm Mỹ Vân: "Chẳng phải anh bảo em nhìn anh à?"
Quý Trường Tranh ngưng cười, véo mũi cô: "Vừa học vừa làm, cũng lợi hại lắm nhỉ."
Thẩm Mỹ Vân hừ nói: "Chứ sao, bằng không thì có sao tóm được anh?"
Quý Trường Tranh thích cực kì, Thẩm Mỹ Vân đắc ý nói móc này làm anh không kiềm được ôm cô xoay một vòng.
"Ba mẹ, hai người đang làm gì đó?"
Miên Miên vừa từ nhà tham mưu Chu về, bước vào cửa đã thấy ba đang ôm mẹ.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đều không chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của Miên Miên.
Thẩm Mỹ Vân hơi xấu hổ, giơ tay đẩy ngực Quý Trường Tranh ra: "Thả em xuống, đừng để đứa nhỏ thấy."
Ai mà ngờ, Quý Trường Tranh chẳng hề có ý sẽ thả cô xuống, ngược lại còn vẫy tay với Miên Miên: "Ba đang ôm mẹ xoay vòng, Miên Miên muốn thử không?"
Miên Miên: "Con cũng muốn!"
"Được thôi."
Quý Trường Tranh ngồi xổm xuống: "Đến đây, trèo lên vai ba này."
Miên Miên cưỡi ngựa quen rồi, rất tự nhiên trèo lên nắm lấy tóc Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh cũng không sợ đau, không chỉ vậy, anh còn từ từ đứng dậy: "Ngồi cho vững nha, ba sắp ôm con bay cao rồi."
Vừa cử động, Miên Miên phấn khích hét to, còn Thẩm Mỹ Vân vẫn chưa được thả xuống thì bị dọa đến mức oa oa hét lớn.
"Quý Trường Tranh, anh nhanh thả em xuống."
"Đừng cao thế, em chịu không nổi rồi."
Hết lên rồi xuống, trong đầu trống rỗng, vô cùng khó chịu.
Quý Trường Tranh cười lớn: "Ôm hai mẹ con quay một vòng rồi thả xuống."
Cách vách.
Triệu Ngọc Lan đang đan áo len, nghe thấy tiếng cười từ nhà Quý gia, cô ấy không kìm được mà hâm mộ.
Chỉ đạo viên Ôn bên cạnh nói: "Nhà chúng ta rất nhanh cũng sẽ trở nên náo nhiệt."
Nhà bọn họ bây giờ chỉ có anh ấy và Ngọc Lan, chờ có con tự nhiên sẽ khác.
Nghe thế, Ngọc Lan sờ bụng, trên mặt đầy tình thương dịu dàng của người mẹ: "Chúng ta cũng nhanh thôi."
Cô ấy đã mang thai ba tháng rồi, còn bảy tháng nữa là có thể sinh.
"Đúng rồi Ngọc Lan, ba mẹ anh muốn qua đây chăm sóc em, em nghĩ sao?"
Nghe thế, ý cười trên mặt Triệu Ngọc Lan lập tức biến mất: "Lão Ôn, em vẫn chưa sẵn sàng chung sống với ba mẹ chồng."
Theo Triệu Ngọc Lan thấy thì tháng ngày bây giờ là tốt nhất, không có sự quản thúc của ba mẹ chồng, lão Ôn thì cái gì cũng nghe cô ấy.
Cô ấy rất rõ, một khi ba mẹ chồng đến thì ngày tháng tốt lành của cô ấy sẽ không còn nữa.
Chỉ đạo viên Ôn thở dài, an ủi cô ấy: "Ba mẹ anh không đáng sợ thế đâu, hơn nữa anh nghĩ bọn họ tới thì có thể chăm sóc em nhiều hơn, dù sao, bụng em càng ngày càng lớn, còn trong sân thì mỗi ngày tuyết rơi lại dày."
Mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa anh ấy đều quét dọn một lần, nhưng hiệu quả không đáng kể.
Bởi vì trời không ngừng đổ tuyết, trong sân chân trước mới vừa dọn dẹp sạch sẽ, chân sau đã bị tuyết rơi lấp đầy rồi.
Triệu Ngọc Lan nhỏ giọng nói: "Lão Ôn, bây giờ hãy còn sớm, còn tự chăm sóc mình được, chờ sau này nhiều tháng rồi, nếu như hành động không tiện thì chúng ta bàn bạc lại có được không?"
Suy cho cùng cô ấy cùng sợ bất hòa với chồng, cho nên giọng điệu cũng có mấy phần thăm dò và cẩn thận.
Chỉ đạo viên Ôn thấy cô ấy nói chuyện như thế, đương nhiên không thể nào không đồng ý.
Anh ấy là người thông minh, biết Triệu Ngọc Lan nhiều băn khoăn, bây giờ cô ấy lại mang thai, suy nghĩ nhiều quá sẽ khó dưỡng thai.
Cho nên chủ động đổi chủ đề.