Hơn nữa, sau đó bà Quý còn đến nhà Trần Hà Đường bọn họ ở gần một tháng.
Cứ thế một hai lần tự nhiên trở nên quen thuộc.
Bà Quý vừa gọi, Tống Ngọc Thư và Trần Viễn theo đó quay đầu lại nhìn.
"Dì Quý."
Tống Ngọc Thư gọi thế làm Trần Viễn cũng bất ngờ, anh ấy gật đầu gọi theo một tiếng.
Bà Quý kéo tay Tống Ngọc Thư, nhưng lại nhìn Trần Viễn: "Mỹ Vân đánh tiếng với dì rồi, nói con sắp đến Tống gia cầu hôn, bảo dì đến chống lưng cho con."
"Đứa nhỏ này, sao đến trước cửa nhà rồi mà không biết nói một tiếng?"
Bà ấy đơn thuần là có lòng tốt.
Lại thêm, bà Quý quả thực thích thanh niên Trần Viễn này.
Thật ra trước khi Trần Viễn xuất phát, Mỹ Vân và Quý Trường Tranh cũng đã nói với anh ấy rồi, nhưng Trần Viễn đã là người trưởng thành, anh ấy có chủ kiến của riêng mình, không muốn làm phiền đến người khác.
Cho nên, anh ấy chỉ để nó vào đáy lòng, dự định đến Quý gia một mình.
Nhưng không ngờ tới, bà Tống đã sống cả đời, sao có thể không nhìn ra.
"Đứa nhỏ này, con là anh ruột của Mỹ Vân, có khác gì con cháu nhà Quý gia đâu?"
"Đồ đạc chuẩn bị hết rồi chứ?"
Trần Viễn gật đầu, giơ lễ vật trong tay lên, bà Quý nhìn là biết bên trong có gì.
Bà ấy suy nghĩ rồi nói: "Con chờ chút, dì đưa thêm đồ cho, trước tiên khoan hãy vào."
"Đừng vào đó, con còn nhỏ, có chuyện gì người lớn ra mặt trước."
Nghe câu này, đột nhiên Trần Viễn sững ra, nói thật, đã rất lâu rồi không có ai nói với anh ấy những câu này.
Vốn dĩ anh ấy dự định đi vào, lần đầu tiên nghe lời như vậy, cứ thế đứng trước cửa chờ.
Chẳng bao lâu sau, bà Quý cầm một cái hộp bọc vải lụa vàng bước ra, không lớn lắm, vuông vức chừng mười ba mươi cm.
"Đây là?"
Trần Viễn và Tống Ngọc Thư đều rất tò mò.
"Tổ yến."
Bà Quý cũng không mập mờ: "Mẹ con thích ăn cái này, con rể tặng thứ mẹ vợ thích thì chuyện này thành công rồi."
Trần Viễn nghe thấy là tổ yến thì chau mày: "Thứ này quý trọng quá, mẹ nuôi, ngài cầm thứ này ra thì tốn kém quá."
Lời này hơi thẳng thắn, nhưng lại là sự thật.
Bà Quý xua tay: "Quý trọng gì chứ? Đều là một miếng ăn thôi, vừa tanh vừa nhạt, ăn một ngụm đã hết, cũng chẳng phải đồ ăn ngon gì."
"Dì ăn không hợp, nhưng mẹ Tống Ngọc Thư thì thích lắm."
Tống Ngọc Thư nghe thế thì nghiến răng: "Cho bà ta ăn làm gì?"
Thật ra cô ta muốn nói là, bà ta xứng sao?
Thái độ của Tống Ngọc Thư với mẹ cực kì kém.
Bà Quý thấy thế đã biết quan hệ giữa hai mẹ con vẫn chưa khôi phục, bà ấy cũng không tiện nói gì, dù sao lập trường khác nhau.
Bày ấy suy nghĩ rồi nói: "Ngọc Thư, năm đó lúc con vừa chào đời, đang lúc cần sữa thì mẹ con không có sữa, mượn người ta ba cân gạo nấu cháo, một ngụm cũng chẳng ăn đút cho con hết."
"Nếu không phải thế, con cũng sẽ không sống tiếp được."
Đây là chuyện cũ lúc xưa, đương nhiên, vốn dĩ bà Quý cũng không định nói, thậm chí bà Tống cũng chưa hề có dự định nói ra ngoài.
Sau khi nghe được câu này, Tống Ngọc Thư thoáng chốc yên lặng, cô ta mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch: "Bà ta cứu con làm gì? Còn chẳng bằng năm đó để con đói chết cho rồi."
Quan hệ người thân rất phức tạp, lúc yêu thì yêu đến chết, lúc hận cũng hận thấu xương.
Bây giờ tâm thái của Tống Ngọc Thư chính là như thế.
"Nhưng mà con không bị đói chết, ngược lại mẹ con năm đó đói tới nỗi mắc bệnh, đã nhiều năm như vậy rồi vẫn bị đau bao tử."
Cứ trở tới trở lui, mãi vẫn chưa hết.
Tống Ngọc Thư quay đầu, giơ tay lau nước mắt, hung dữ nói một câu: "Đáng đời."