Vừa nói câu này xong, nước mắt vừa lau lại tiếp tục rơi.
Cô ta mmệng cứng nhưng lòng mềm, miệng nói tuyệt tình bao nhiều thì trong lòng lại mềm mại bấy nhiêu.
Trần Viễn nắm chặt tay cô ta, không biết đã qua bao lâu, Tống Ngọc Thư bình tĩnh lại.
Thấy vậy, Trần Viễn thở phào nhẹ nhõm, rồi mới quay đầu nói với bà Quý: Mẹ nuôi, tổ yến này con đành nhận, ngày khác con nhất định báo đáp người."
Bà Quý không để ý những thứ này, xua tay nói: "Con đến chỗ giếng nhà dì đi, cho Ngọc Thư rửa mặt đã rồi vào nhà."
Nếu Tống Ngọc Thư mang khuôn mặt khóc lóc về nhà, còn không biết bà Tống sẽ nghĩ gì nữa.
Trần Viễn gật đầu, dẫn Tống Ngọc Thư đến chỗ vòi nước nhà Quý gia, thời tiết lạnh giá, nước giếng chảy ra từ vòi nước, gọi là lạnh thấu xương cũng không phải nói quá.
Trần Viễn không cho Tống Ngọc Thư đụng nước lạnh, mà lấy một cái khăn tay màu xám từ trên người xuống, thấm ướt khăn dưới vòi nước, vắt khô rồi đưa cho Tống Ngọc Thư.
Tống Ngọc Thư nhìn khăn tay, cô ta im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Trần Viễn, sao anh đối tốt với em thế?"
Tống Ngọc Thư là đứa trẻ thiếu tình thương, đây là điều cô ta luôn cố gắng đấu tranh.
Nhưng trên người ba mẹ, cô ta trước giờ chưa từng đấu thắng Tống Ngọc Chương.
Nhưng trên người Trần Viễn, cô ta cảm nhận được sự tinh tế khác biệt.
Đó là điều mẹ cô ta cũng chưa từng làm được.
Trần Viễn nghe thấy câu này, sững lại rồi xoa đầu cô ta: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi, mẹ nuôi còn đang chờ đấy."
Tống Ngọc Thư nhẹ giọng ừm một tiếng.
Chờ bọn họ ra tới, bà Quý đã chờ được một lúc, bà ấy đang trông giúp đồ đạc.
Lần này Trần Viễn đến nhà, đồ đạc kèm theo không hề ít, bốn loại quà tặng lúc trước đều chuẩn bị vài phần, cộng thêm hộp tổ yến bà Quý cho.
Phần qàu này đừng nói là đến cầu thân, dù cho đi đến bất kì chỗ nào đều có thể vẻ vang.
"Đến rồi?"
Bà Quý cười híp mắt nhìn hai đứa nhỏ: "Ý của Mỹ Vân là bảo dì vào cùng với Trần Viễn, làm chỗ dựa cho hắn, nhưng dì muốn hỏi ý kiến của con thì sao?"
Chủ yếu là hỏi ý kiến của Trần Viễn.
Trần Viễn suy nghĩ: "Lần đầu con đến nhà, nếu như không thành, đến lúc đó phải làm phiền người rồi."
Nghe thấy kết quả như thế, bà Quý cũng không ngạc nhiên: "Được!"
Ngược lại bà ấy không nói nhiều.
Thật sự, bà Quý rất rõ, Mỹ Vân quan tâm quá nên loạn, với năng lực của Trần Viễn dắt Tống Ngọc Thư đến nhà, hơn nữa còn đến nhà với thân phận con rể.
Bà Tống sẽ chỉ vui vẻ đến mức không khép nổi miệng, dù sao, so với kẻ nghèo khổ.
Thì Trần Viễn không biết ưu tú đến đâu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt bà Quý nhìn theo bóng lưng bọn họ bước vào nhà, cười mỉm.
Trong nhà.
Bà Tống đã nghe thấy tiếng động từ sớm, mấy lần bà ta không nhịn được, muốn ra ngoài xem con gái và con rể, nhưng lại bị ông Tống ngăn lại.
"Bạn già, lúc này phải giữ bình tĩnh."
"Bà không được thể hiện tâm trạng ghét bỏ cno gái trước mặt con rể, nếu không sau này con rể nắm giữ Ngọc Thư, bà nghĩ thử ngày tháng sau này của nó."
Bàn chuyện cưới gả chính là như vậy, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì chính là gió tây lấn át gió đông, đối với ông Tống, bọn họ là người đã sống cả đời.
Bọn họ hiểu rất rõ điều này.
Nhưng hiểu thì hiểu đó, bà Tống vẫn không sẵn lòng: "Lần này Ngọc Thư đem người tốt về?"
"Vậy cũng không được, bà ngồi yên cho tôi."
Ông Quý ấn bà ta ngồi xuống ghế bành: "Con rể có tốt không thì cũng sắp được thấy rồi, không thiếu chút thời gian này."
Thấy bà Tống còn muốn nói gì đó, lần đầu tiên sau nhiều năm ông ta sầm mặt: "Nghĩ xem quan hệ giữa chúng ta và Ngọc Thư!"