Trước khi đi, bà Quý lại gói ghém cho cô hai túi đồ ăn lớn, tiền ăn và vé, phàm là cái gì bà Quý có thể nghĩ tới, căn bản đều gói luôn cho Thẩm Mỹ Vân.
Nói thật, nhìn từ một góc độ nào đó, bà Quý đã coi Thẩm Mỹ Vân như con gái ruột mà đối đãi.
Về cơ bản những thứ mà mẹ cô ấy dự định, cô đều suy nghĩ một lần.
Thẩm Mỹ Vân đến Mạc Hà vào buổi trưa, Quý Trường Tranh đã sớm nhận được tin tức, cố ý xin nghỉ nửa ngày, chạy tới nhà ga đón người.
Đi cùng anh còn có Trần Viễn, hai người đàn ông thay thường phục, đi tới nhà ga từ sớm, tìm một vị trí ở bên ngoài chờ các cô trở lại.
Nói thật, Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới Quý Trường Tranh sẽ tới đón cô, thật sự là bên Quý Trường Tranh không tiện ra ngoài, dù sao cũng là doanh trại hơn nữa còn phải huấn luyện thực chiến ở bên ngoài, thời điểm này không thích hợp cho việc tình cảm nam nữ.
Thẩm Mỹ Vân rất lý trí trong phương diện này, cho nên cũng chưa từng ầm ĩ để Quý Trường Tranh tới đón cô.
Cho nên lúc này, khi đi từ nhà ga ra, nhìn thấy Quý Trường Tranh đang chờ đợi ở phía xa.
Nói thật, Thẩm Mỹ Vân bỗng chốc sửng sốt: "Sao anh lại tới đây?"
Quý Trường Tranh sải bước đi tới, anh thuận thế nhận lấy hai túi hành lý lớn trong tay Thẩm Mỹ Vân, .
"Đón em về nhà." Giọng nói bình tĩnh.
Không biết tại sao, Thẩm Mỹ Vân đột nhiên yên lòng lại, cô nhìn về phía Quý Trường Tranh cười cười: "Ừ, về nhà."
Rõ ràng là ngôn từ và giọng điệu bình thường, nhưng giữa hai người lại có một loại cảm giác hài hoà mà người khác không thể chen vào.
Đương nhiên, Trần Viễn cũng không có ý định xen vào, anh ấy tới đón vợ mình là Tống Ngọc Thư.
Tống Ngọc Thư mang cũng không ít đồ.
Con người anh ấy không biết lời ngon tiếng ngọt, rất là thành thật: "Buổi trưa không kịp quay về ăn cơm, đến tiệm cơm quốc doanh gần đó ăn đi."
Anh ấy là kiểu người sống như vậy, sẽ không nhiều lời, nhưng lại sắp xếp cuộc sống gọn gàng rõ ràng.
Tống Ngọc Thư quả thật cũng đói bụng, cô ấy quay đầu lại nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, cùng đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa rồi về nhé?"
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Được thôi."
Đoàn người di chuyển từ nhà ga đến tiệm cơm quốc doanh, cũng đúng lúc ăn cơm trưa, tiệm cơm có không ít người.
Tuy nhiên, Quý Trường Tranh dường như có quen biết giám đốc nơi này, sau khi chờ Thẩm Mỹ Vân ngồi xuống, anh đã chạy ra sau bếp, không bao lâu có một đồng chí nam từ bên trong đi ra, nghe giọng điệu giống như là giám đốc của tiệm cơm quốc doanh.
Quý Trường Tranh đưa cho đối phương một điếu thuốc, cũng thăm dò được tin tức.
Lại đây nói với Thẩm Mỹ Vân: "Hôm nay có thịt bò lạnh, chúng ta lấy một đĩa nhé?"
Cơ hội như thế này cũng không dễ gặp được, dù sao, tiệm cơm quốc doanh món mặn gì, cũng đều dựa vào may mắn.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Em có thể."
Tống Ngọc Thư: "Tôi cũng vậy."
Trần Viễn dĩ nhiên không từ chối: "Vậy gọi một dĩa thịt bò lạnh."
"Ngoài ra còn đang làm miến hầm thịt heo cải trắng, thêm một dĩa dưa chuột trộn?"
Bốn người ba món ăn, khẩu phần đồ ăn Đông Bắc khá nhiều, chỉ một phần miến hầm thịt heo cải trắng, ước chừng gần đầy một cái chậu tráng men lớn.
Quý Trường Tranh đề nghị mấy món ăn này, đều là cực kỳ hợp với cơm, cho nên mọi người cũng không phản đối.
"Em muốn ăn một bát mì lạnh." Thẩm Mỹ Vân nói món chính: "Nóng quá, cơm và bánh bao em ăn không vô."
Không có khẩu vị gì, nếu ăn một bát mì chua cay mát lạnh, trái lại thấy ngon miệng hơn.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Hai người thì sao?" Là hỏi Trần Viễn và Tống Ngọc Thư.
"Anh muốn bánh bao." Trần Viễn trả lời: "Bánh bao chấm miến hầm thịt heo cải trắng rất ngon."
Trần Viễn rất ít khi biểu đạt ra thứ mình yêu thích.
Anh ấy vừa nói lời này, Tống Ngọc Thư cũng nói theo: "Chị và Trần Viễn ăn giống nhau."
"Vậy em cũng ăn giống như Mỹ Vân."