Vừa nói dứt lời, Miên Miên đã lập tức mong đợi nhìn sang Trần Hà Đường: "Ông cậu, con muốn mang cầu lông gà mới đi tìm chị Ngân Hoa chơi."
Trần Hà Đường gật đầu: "Để ông làm." Ông ta vào nhà lấy hai đồng tiền từ trong ngăn kéo, giữa mỗi đồng tiền có một cái lỗ nhỏ, sau khi nhét lông gà vào trong túi nhựa, lại mang tới cửa bếp lò.
Miên Miên lập tức đi theo sau: "Ông cậu, phải làm thế nào vậy ạ?"
Một tay Trần Hà Đường cầm cầu lông gà, một tay lấy củi lửa nung đỏ từ trong cửa bếp, đốt phần đuôi quả cầu trên lửa, xì một tiếng, nhựa đã cháy, gắn vào đuôi đồng tiền, Trần Hà Đường nhanh tay lẹ mắt thẳng tay ấn xuống.
Dập tắt ngọn lửa sắp thiêu cháy kia.
Miên Miên ở cạnh nhìn thấy cảnh này, bị dọa sợ hết hồn, giọng điệu vội vàng nói: "Ông cậu, tay ông có bị thương không?"
Vừa dứt lời đã cầm ngay lấy tay Trần Hà Đường xem, Trần Hà Đường để cho cô bé xem: "Không sao, lòng bàn tay ông cậu có vết chai, không sợ bị đốt."
Đây là nói thật, ngay cả nhựa đun lỏng vừa rồi cũng không thể để lại dấu vết gì trong tay ông ta.
Miên Miên nhìn một lúc, thấy đúng là như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm: "Ông cậu, sau này ông đừng dọa cháu nữa, mặc dù không bị thương, nhưng nhỡ đâu thì sao?"
Một nhóc trẻ con, giọng điệu lại rất người lớn.
Lời vừa dứt, Trần Thu Hà đang nấu cơm bên cạnh cũng không nhịn được quay sang: "Như là bà cụ non vậy."
Miên Miên nghe thấy thế, lo phiền thở dài: "Đúng vậy, con mà không bận tâm một chút, cậu ông cậu bị thương thì biết sao đây?"
Vừa nói xong, người lớn trong nhà đều phải bật cười.
Ngay cả vẻ mặt Trần Hà Đường trước nay vẫn luôn căng thẳng, cũng theo đó mà ôn hòa lại, xoa mái tóc mềm mại của Miên Miên: "Đá thử không?"
Đưa cho cô bé quả cầu lông gà vừa làm xong.
Miên Miên ồ lên một tiếng, cười ngọt ngào: "Cảm ơn ông cậu ạ."
Cô bé tự mình thử trong sân, vừa đá một quả đã rơi, Trần Hà Đường bên cạnh nghĩ ngợi đôi chút: "Để ông thử xem nhé?"
Lần này, đến lượt Trần Thu Hà ngạc nhiên: "Anh cả, anh biết đá à?"
Nói xong, bà ấy bèn tự nhủ: "Biết nhỉ, lúc anh còn trẻ, còn là người đá cầu tốt nhất cả vùng chúng ta nữa."
Nhắc đến chuyện đã qua, trên mặt Trần Hà Đường cũng ánh lên mấy phần ý cười hiếm hoi: "Vẫn biết." Nói xong, lập tức đá thử, khi vung chân lên, quả cầu bay rất cao, ông ta lại có thể đỡ lấy vững vàng.
Tiếp tục đá thêm ba quả nữa, thậm chí còn đá về phía sau, không cần quay đầu lại, lần nữa đỡ lấy cầu bằng gót chân.
Quả cầu bay thật cao, hệt như tiên nữ thả hoa vậy [1].
[1] Tiên nữ thả hoa (天女散花): Mô tả một vật rơi với tần suất lớn, đổ ập xuống như mưa, tuyết.
Miên Miên kinh ngạc trợn tròn hai mắt, vỗ tay: "Ông cậu, ông giỏi quá."
Cô bé mới đá một quả đã hỏng, thế mà ông cậu đá liền sau quả một lượt, ngay cả gót chân ông ấy cũng cũng đỡ được cầu nữa.
Thật là giỏi quá đi.
Trần Hà Đường cười cười, trả cầu lông gà lại cho Miên Miên: "Cứ đá như thế, dùng sự khéo léo."
Miên Miên ồ một tiếng, nhận lấy, lại luyện thêm mấy lần, rồi chợt nói: "Con có thể cầm cầu lông gà đi tìm mấy người chị Ngân Hoa chứ ạ?"
Trần Thu Hà nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ chiều, vì vậy nói: "Muộn nhất là năm giờ phải về đấy nhé? Đến tối còn về nhà ăn bữa cơm giao thừa."
Trời tối sớm, năm giờ đã tối rồi, tự nhiên cũng ăn cơm giao thừa sớm hơn.
Miên Miên đáp một tiếng, trước khi cô bé đi, Trần Thu Hà gọi lại: "Chờ chút đã." Bà ấy đi vào nhà, cầm một nắm hạt dưa với lạc, còn mang cả sáu, bảy cái kẹo trái cây ra.
Nhét vào túi chiếc áo bông của Miên Miên.
"Mang cho các bạn cháu ăn." Bà ấy dặn dò một câu: "Ai ăn hiếp cháu thì không cần cho."
"Chỉ cho các bạn tốt với cháu thôi."
Miên Miên cười híp mắt nói: "Cháu biết rồi bà nội, các bạn ở đại đội Tiền Tiến đều thích cháu."