Hết sức tự tin vào bản thân, lại cho Trần Thu Hà thêm một trận cười nữa.
"Chú ý an toàn."
"Biết rồi ạ, bà nội." Miên Miên cầm quả cầu lông gà, chạy thẳng xuống núi, trẻ nhỏ chân cẳng lanh lẹ, chạy cũng rất nhanh.
Con đường người lớn đi mất hai mươi phút, cô bé chỉ mất mười phút đã chạy xuống rồi.
Khi đi đến nhà lão bí thư chi bộ, Ngân Hoa và Ngân Diệp đang giúp việc trong bếp, cô bé thò đầu vào nhìn: "Chị Ngân Hoa, chị Ngân Diệp?"
Vừa gọi dứt câu, Ngân Hoa Ngân Diệp còn chưa phản ứng kịp, trái lại, A Hổ với A Ngưu đang chơi ở trong sân đã chạy ra trước.
"Em Miên Miên!"
Giọng nói cũng mang theo mấy phần vui mừng: "Em đến rồi."
Nhanh chóng từ trên cối xay leo xuống, chạy tới chỗ Ngân Hoa và Ngân Diệp.
Miên Miên đáp một tiếng, hỏi hai bọn họ: "Tụi chị Ngân Hoa đâu rồi?"
A Ngưu hơi thất vọng: "Em Miên Miên, không phải em tới tìm anh hả?"
Miên Miên đảo mắt một cái, híp mắt cười: "Em tới tìm mọi người mà?" Cô bé lấy hai viên kẹo trái cây từ trong túi ra: "Anh A Ngưu, cho anh."
"Đây là của anh A Hổ."
Mỗi người một viên!
Trong giây lát đã dỗ được A Ngưu, A Hổ cũng không muốn bị bỏ lại, hai cậu nhóc bèn xé vỏ kẹo, muốn ăn nhưng lại không nỡ.
Rốt cuộc A Hổ lớn hơn một chút, cũng nghĩ nhiều hơn: "Còn chưa đến Tết, bà nội em đã cho em cầm kẹo rồi à?"
"Bà ấy có biết không?"
A Hổ sợ là Miên Miên trộm mang đi, đến lúc đó sẽ bị mắng, bọn họ cũng đã từng làm chuyện như vậy.
Miên Miên suy nghĩ một chút: "Lúc ra cửa bà nội em đưa đấy, bảo là để em cho bạn tốt ăn."
Mấy chữ bạn tốt này dỗ A Hổ A Ngưu hoàn toàn vui vẻ, trong lòng đều thích thú: "Em gái Miên Miên, bọn anh là bạn tốt của em."
"Dĩ nhiên rồi."
Miên Miên nói chuyện đương nhiên, cô bé nhìn khắp nơi: "Chị Ngân Hoa của em đâu rồi?"
"Đang làm việc trong bếp đó." A Ngưu liếm lòng bàn tay, kẹo trái cây đúng là rất ngọt.
Miên Miên nghe thấy vậy, cô bé hơi ủ rũ, nhưng cũng chỉ hỏi: "Anh A Ngưu, sao anh không phải làm việc nhà?"
Đúng lúc đó...
Những người lớn trong nhà lão bí thư chi bộ cũng vừa đi ra, không ngờ mới đến nơi đã nghe được câu hỏi như vậy.
Trên mặt mọi người hầu như đều có vẻ lúng túng, con dâu trưởng nhà lão bí thư chi bộ mới nói một câu: "Con trai lớn lên nuôi gia đình, không cần phải làm việc nhà."
"Con gái lớn lên, phải lập gia đình, nếu không biết làm việc nhà, sau này không ai thèm lấy thì sao?"
Miên Miên nghe vậy, bèn phản đối theo bản năng: "Nếu không ai thèm lấy thì cũng không cần lấy chồng, kiếm đủ tiền nuôi bản thân là được rồi."
Cô bé nhỏ xíu mới chín tuổi, nhưng những lời cô bé nói lại chấn đông đến đinh tai, làm mọi người trong nhà lão bí thư chi bộ đều phải yên lặng theo.
Con dâu trưởng nhà họ Trần nghe vậy, chợt bật cười: "Miên Miên à, cháu còn nhỏ, sao có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy chứ, có được bao nhiêu người phụ nữ tự kiếm đủ tiền nuôi bản thân?"
"Mẹ cháu đó?"
Miên Miên thốt lên: "Mẹ cháu không chỉ có thể nuôi sống bản thân, còn nuôi được cả cháu nữa."
Nụ cười của con dâu trưởng nhà họ Trần hơi sững lại: "Mẹ cháu chỉ là thiểu số thôi, làm gì có cô gái nông thôn nào khác so sánh được với mẹ cháu chứ?"
Thẩm Mỹ Vân là người tài giỏi, đàn ông trong đội sản xuất gộp lại cũng không bằng, nói gì tới những người phụ nữ, cô ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Miên Miên nghe người nọ nói vậy, cô bé khẽ cau mày: "Thím, không phải thím cũng tự nuôi được bản thân sao ạ?"
"Ban ngày thím ra ngoài đi làm chấm công, buổi tối về cơm nước chăm sóc con cái, phục vụ cả nhà, nếu chỉ có một mình, thím vẫn không thể tự nuôi sống bản thân được ạ?"
Nghe đến đây, con dâu trưởng nhà họ Trần bỗng nhiên ngớ ra, cô ta phản bác theo bản năng: "Giống nhau chỗ nào chứ?"