"Ông nội, nếu ông cũng không ủng hộ chúng cháu, vậy thì sẽ không còn ai ủng hộ cháu và Ngân Diệp."
Ngay cả ba mẹ cũng không ủng hộ hai đứa.
Lần này lão bí thư chi bộ không nói gì nữa, ông ấy chỉ chắp tay sau lưng, yên lặng đi tới gian nhà chính.
Ngân Hoa và Ngân Diệp nhìn nhau, đột nhiên Ngân Hoa nói: "Có phải chị đã sai rồi hay không?"
Ông nội cho hai đứa đi học, nhưng cô bé lại làm ông thất vọng, có phải cô bé cứ nên giống như trước kia, tận tâm làm việc cống hiến cho gia đình, sau đó làm như không nhìn thấy sự thiên vị dành cho A Ngưu A Hổ.
Ngân Diệp lắc đầu: "Chị, chị không hề làm sai."
"Nhưng ông nội cũng không sai."
"Vậy ai sai?"
Ngân Diệp mới mười hai tuổi không biết, lần đầu tiên cô nhóc thấy hơi mù mờ.
Ngân Hoa cũng không biết, hai đứa bốn mắt nhìn nhau.
"Đi học đi."
"Đọc nhiều sách hơn nữa."
"Dì Mỹ Vân từng nói, sách vở có thể dạy cho chúng ta lý lẽ." Chỉ là những lý lẽ này, Ngân Hoa phải mất bốn mươi năm mới có thể hiểu được.
Đồ giành được rốt cuộc cũng chỉ là đồ giành được, người trong nhà không muốn chấp nhận, rốt cuộc con gái không được cả nhà yêu thương như chúng cả đời này cũng phải tự quyết định cứu lấy mình.
*
Nhìn thấy Miên Miên quay về sớm, mà nguyên liệu nấu ăn vẫn chưa chuẩn bị xong, Trần Thu Hà ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải cháu nói muốn sang nhà lão bí thư chi bộ ư? Sao lại quay về sớm như vậy?"
Miên Miên cầm quả cầu lông gà, ảo não nói: "Sau khi cháu sang đó, cả nhà họ đã cãi nhau."
Trần Thu Hà khẽ cau mày, cánh tay đang xắt thức ăn cũng khựng lại một chút: "Có chuyện gì vậy? Kể lại thật kỹ cho bà xem nào."
Miên Miên bèn nhỏ giọng kể lại những chuyện vừa xảy ra: "Lúc cháu đến, hai anh A Ngưu A Hổ đang chơi đùa trong sân, nhưng khi cháu tìm hai chị Ngân Hoa Ngân Diệp, họ lại đang làm việc trong bếp, không được ra chơi."
"Sau đó cuộc cãi vã nổ ra, chị Ngân Hoa khóc rất buồn bã, nói trong nhà con trai đều không phải làm việc, vậy mà bọn họ phải ở trong bếp, không được ra ngoài."
"Tóm lại, ở nhà bí thư chi bộ có tranh cãi lớn lắm."
"Bà nội, có phải cháu đã sai rồi hay không? Có phải cháu không nên gợi ra chuyện này?" Chuyện này vốn dĩ là do cô bé khơi lên, nếu không vì cô bé gợi ra, các chị Ngân Hoa và Ngân Diệp cũng sẽ không khóc như vậy, càng không bị mọi người trách mắng.
Trần Thu Hà thở dài: "Cháu không sai."
"Vậy là các chị Ngân Hoa với Ngân Diệp sai sao?"
"Chúng cũng không sai."
"Vậy ai đã sai?"
Ai sai?
Trần Thu Hà thoáng im lặng: "Quy luật của thế giới này sai rồi." Quy luật của thế giới xem trọng con trai, cho là con trai có thể nối dõi tông đường, có thể làm rạng danh dòng họ, là người kế thừa gia đình.
Sự thật không phải như thế.
Con trai con gái đều là đứa trẻ do ba mẹ sinh ra, đều đáng trân trọng như nhau.
Những việc con trai làm được, con gái cũng có thể làm, vinh quang dòng họ không phân biệt nam nữ, kế thừa gia đình cũng vậy, không phân biệt nam nữ.
Nhưng quá ít người có thể hiểu ra sự thật này.
Trần Thu Hà ôm Miên Miên, Miên Miên đã chín tuổi, giờ đây mặt mũi chẳng còn bụ bẫm mấy, đường nét gương mặt mềm mại xinh đẹp, mặt mũi trong trẻo thơ ngây, da dẻ trắng nõn phấn hồng, vẻ đẹp tinh tế như một bông sen nhỏ mới nhú.
Cô bé đã gầy đi một chút, cũng cao lên một chút, làm Trần Thu Hà không thể ôm trọn cô bé vào lòng như khi còn nhỏ.
Trần Thu Hà chỉ kéo cô bé lại gần: "Miên Miên, cháu hãy nhớ lấy, mọi chuyện trên đời không hoàn toàn đúng hay sai, cháu không nên quan tâm người khác nói gì, chỉ cần làm theo trái tim của cháu là được."
"Bà hỏi cháu, cháu thấy thế nào khi người nhà lão bí thư chi bộ cho A Ngưu A Hổ chơi đùa bên ngoài, nhưng lại bắt Ngân Hoa Ngân Diệp làm việc, cháu thấy như vậy là đúng sao?"