[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1718 - Chương 1718: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Năm Xuyên Không 7

 Chương 1718: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Năm Xuyên Không 7 Chương 1718: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Năm Xuyên Không 7 Chương 1718: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Năm Xuyên Không 7

Miên Miên nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu: "Không đúng."

"Đều là trẻ con như nhau, cũng nên làm việc như nhau, ăn uống như nhau." Dù sao ở nhà họ cũng vậy.

Cô bé cũng sẽ làm việc với mẹ.

Nhưng cô bé cũng sẽ không thấy khó chịu, bởi vì đây là việc mà cô bé nên làm mà.

"Phải, cháu cho là không đúng, vậy cháu có biết tại sao lại nổ ra tranh cãi lớn như thế không? Tại sao Ngân Hoa Ngân Diệp từ trước đến nay đều ngoan ngoãn lại phải khóc?"

Miên Miên lắc đầu.

"Bởi vì những người trước đây phải chịu thiệt thòi, không muốn phải chịu thiệt thòi nữa."

Trần Thu Hà chỉ rõ tất cả mọi chuyện.

Dường như Miên Miên có điều gì suy nghĩ, Trần Thu Hà cũng không làm phiền cô bé, mà chỉ để lại một câu.

"Cháu cứ làm theo trái tim mách bảo đi, kiên trì giữ lấy những điều bản thân cho là đúng đắn, không nên nghi ngờ chính mình."

Sau khi nói xong những lời này, bà ấy bèn đóng cửa đi ra ngoài, để lại không gian trong nhà cho Miên Miên.

Miên Miên ngồi trong phòng một mình, nghĩ ngợi thật lâu, cuối cùng đôi mắt cô bé lại càng sáng tỏ, lộ ra vẻ thông minh nhìn xa trông rộng.

Cô bé mới chín tuổi, nhờ sự dạy dỗ của gia đình, đã có thể bảo vệ điều tốt, lên án cái xấu, tìm được con đường đúng đắn.

Nhưng đối với Ngân Hoa và Ngân Diệp mà nói, chúng còn đang khó khăn lần mò, mờ mịt tiến về phía trước ở trong bóng tối.

Chỉ có thể nói, đây chính là sự khác biệt giữa việc có người dìu dắt và không có người dìu dắt.

Miên Miên chín tuổi đã đạt được tới mức độ này, nhưng Ngân Hoa và Ngân Diệp phải mất gần nửa đời mới có thể làm được.

*

Sau ngày ba mươi Tết, Thẩm Mỹ Vân mới nhàn rỗi, buổi sáng mùng một đầu năm, cô ở nhà ngủ liền một giấc.

Giường lò trong nhà ấm áp, cô ngủ rất thoải mái, hoàn toàn không buồn tỉnh dậy.

Quý Trường Tranh nhìn thấy Mỹ Vân như vậy thì không nén nổi tiếng cười, anh hôn một cái lên trán cô, sau đó mới đứng dậy luyện tập, đến lúc xong xuôi, cầm hộp cơm đi xuống phòng ăn.

Lấy bánh bao quay về, còn không quên múc cả cháo đựng trong hũ tráng men lớn.

Lúc anh quay lại, cũng mới hơn bảy giờ, không hiểu vì sao đám trẻ trong khu nhà dân lại tụ tập thành từng nhóm đi chúc Tết sớm như vậy.

Không phải chứ, vừa đúng lúc chúng đến thăm nhà họ Quý.

Một lũ trẻ, ồn ào đến mức làm người ta đau đầu, Quý Trường Tranh xoa mi tâm, hạ giọng nói với chúng: "Đứng chờ ngoài cửa đi, chú vào trong lấy kẹo hạt dưa rồi sẽ ra ngay."

"Nói nhỏ một chút, dì Mỹ Vân của các cháu còn chưa dậy đâu."

Ồ...

Lũ trẻ trong khu nhà dân trố mắt nhìn nhau, chờ đến khi Quý Trường Tranh đi rồi, bèn quay qua nhau nói: "Dì Mỹ Vân làm biếng quá nhỉ."

"Tớ thấy dì Mỹ Vân còn sống sung sướng hơn mẹ tớ nữa."

"Bốn giờ sáng mẹ tớ đã thức dậy rồi."

Nói xong, mấy đứa trẻ nhìn nhau: "Mẹ tớ ba giờ đã thức dậy."

"Mẹ tớ cũng không khác mấy."

Nhìn từ góc độ này, dì Mỹ Vân đúng là sung sướng hơn mẹ chúng nhiều, sung sướng hơn cả chúng nữa, sáu giờ sáng chúng đã bị dựng dậy rồi.

Lũ trẻ thở dài như người lớn.

"Ước gì chú Quý là ba tớ."

"Tớ cũng muốn thế."

Quý Trường Tranh không ngờ rằng, vừa vào nhà mang kẹo hạt dưa ra, mà đã nghe được những lời kỳ lạ này, anh lắc đầu: "Đừng."

"Chú cũng không muốn làm ba các cháu."

Đám trẻ này đều quậy phá, làm ba của chúng, anh sợ mình sẽ tổn thọ!

Không phải đứa trẻ nào cũng giống Miên Miên, ngoan ngoãn được như vậy đâu?

Nghe vậy, trong nháy mắt, đám trẻ có hơi lúng túng: "Chú Quý, chú đừng chê bọn cháu như vậy chứ?"

Quý Trường Tranh: "Chú không chê, chú chỉ nói sự thật thôi."

Lũ trẻ nhìn nhau.

"Được rồi."

"Mở túi ra, chú bỏ kẹo với hạt dưa vào cho các cháu." Quý Trường Tranh vừa nói, lũ trẻ bèn đồng loại hé mở miệng túi.

Quý Trường Tranh bưng đĩa đổ kẹo vào trong, đám trẻ đều vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: "Chú Quý, chú cho bọn cháu nhiều vậy sao?"

Bình Luận (0)
Comment