Nhưng được cái là vẫn thấy xương heo, chiếm tận nửa nồi, dù có bị nước bao phủ vẫn có thể nhìn thấy.
Xương heo thì nhiều vô kể, tết mà nên căn tin mổ kha khá heo. Xương heo lớn quá không bỏ được nên ném vào nồi hầm, nấu cùng thịt gà đến khi canh chuyển sang màu trắng sữa.
Riêng món canh gà hầm nấm tùng nhung này đã nấu hai nồi lớn, hầm âm ĩ cả ngày, chỉ để mọi người mỗi khi đói là uống được luôn.
Món này rất ngon, sĩ quan hậu cần còn bỏ thêm cả sâm Tây Bá Lợi Á, người lớn và trẻ con đều uống được.
Có mấy đứa nhóc ở nhà không hay uống nước, cũng cầm bát tới căn tin xin, mang một tô lớn về coi như nước lọc mà uống, bổ thân tối ngủ cũng không rên rẩm kêu chân đau.
Sau vụ này, sĩ quan hậu cần cũng biết món canh này tốt, nên hầu như ngày nào cũng hầm canh này uống.
Uống hết trong phích giữ nhiệt thì lại cầm bình xuống căn tin xin thêm.
Bọn nhóc đã chạy xuống căn tin đứng xếp hàng cạnh nồi lớn, đó là những gì Lương Chiến Bẩm nhìn thấy. Chúng vặn vòi, để canh chảy vào bát, sau đó uống từng hớp một.
Món súp gà này còn thêm chút muối, hơi mặn, uống ngon hơn nhiều so với nước luộc.
Lương Chiến Bẩm nhìn hơi ngạc nhiên: "Bọn nhỏ đang làm gì vậy?"
"Căn tin hầm canh gà tùng nhung, bọn nhóc đang xếp hàng lấy canh uống." Gần như cả ngày đều đứng chỗ nồi canh này.
Bọn nhỏ uống canh đến nóng đỏ cả mặt nhưng vô cùng vui vẻ.
Lương Chiến Bẩm nghe vậy khá sửng sốt: "Điều kiện doanh trại của mọi người tốt thật đấy."
Ngay cả bọn nhóc cũng được uống súp gà thỏa thê cả ngày.
Sĩ quan hậu cần xua tay nói: "Hai con gà, thêm một khúc xương lớn, hầm liên tục. Nhìn thùng lớn thế này nhưng làm gì có tí thịt nào, chỉ là nước canh suông thôi." Mỗi ngày hai con gà, hôm sau lại thêm như thế.
Thịt gà, xương gà đều được hầm nhừ hết chất hòa vào canh, bởi thế nên món canh này mới ngon.
Lương Chiến Bẩm cười khổ không nói gì, đừng nói hai con gà, bọn họ muốn bỏ một con để hầm canh cũng khó.
"Đi ăn cơm nào." Sĩ quan hậu cần vỗ vai anh ta "Lần này anh qua đây cố mà học cho tốt, đến lúc thành tài, doanh trại các anh cũng được như vậy."
Lương Chiến Bẩm "ừm" một tiếng, theo sĩ quan hậu cần đến chỗ cửa sổ đánh số gọi món. Sĩ quan hậu cần nói với tiểu Tào chia cơm "Lấy cho đồng chí này nhiều đồ ăn chút, để họ thưởng thức đồ ăn của doanh trại Mạc Hà ta."
Anh chia cơm thấy bọn Lương Chiến Bẩm lạ mặt, chỉ biết là người từ bên ngoài tới, nên múc một thìa lớn đầy ắp thức ăn để vào hộp ăn trưa của họ.
Ba muỗng to hộp cơm đã đầy ự không còn chỗ xới cơm nữa "Chúng ta lấy thêm cái bát nữa", trong căn tin có bát sứ thô.
Vừa dứt lời, người bên trong đưa một cái bát ra: "Dùng cái này đi."
Xới cơm vào bát, lại thêm một muôi súp béo ngậy cùng với thịt heo hầm miến và bắp cải lên phía trên.
Sau khi thêm đồ lên, Lương Chiến Bẩm và nhóm bạn không khỏi nuốt nước miếng: "Nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi."
Miếng thịt heo to thật. Vừa dứt lời, cậu lính nhỏ đã cảm thấy mình đang bêu xấu anh em.
Cậu lo lắng nhìn quanh.
Không ngờ, nhóm Thẩm Mỹ Vân chẳng hề cười nhạo, còn an ủi: "Vậy thì ăn nhiều vào."
Nghe vậy, cậu lính cũng thở phào nhẹ nhõ, .
Sau khi đã lấy đủ thức ăn, mọi người cùng ngồi quanh bàn dài: "Đều là người nhà cả, không cần khách sáo, cứ tự nhiên đi."
Dứt lời, bọn Lương Chiến Bẩm cũng bắt đầu ăn. Chưa tới ba phút, một bát cơm với thức ăn siêu to đã hết, nhưng thức ăn trong hộp vẫn chưa ai động vào.
"Có thể xin thêm cơm không ạ?"
Cậu lính nhỏ vừa ăn vừa hỏi.
"Có chứ." Sĩ quan hậu cần nói với cậu: "Biết đường chưa?"
"Rồi ạ."
Cậu lính nhỏ cầm bát chạy đi, mấy người khác cũng lục tục đi theo, Lương Chiến Bẩm cảm thấy hỏi khó chịu nhưng cũng không nói gì.