Bởi anh ta biết, cơm ở đây không chỉ nhiều mỡ mà còn rất ngon, ngay cả miếng thịt ba chỉ cũng được thái miếng to, cắn một miếng toàn vị thịt.
Đến Tết bọn họ cũng không được ăn như vậy, người nhiều, ba con heo phải chia đều cho các ngày tết, thế nên thịt heo cắt rất nhỏ, có muốn gắp cũng chả gắp được.
Lương Chiến Bẩm bưng bát, sĩ quan hậu cần múc một muôi thức ăn vào hộp cơm của anh ta: "Ăn cho no vào."
Nghe mấy chữ này, Lương Chiến Bẩm im lặng.
Nhóm người theo Lương Chiến Bẩm ăn no căng diều, chỉ có Lương Chiến Bẩm liên tục thở dài.
So sánh làm sao được.
Điều kiện vốn đã khác nhau rồi.
Anh ta chợt hiểu lý do khi cấp trên gửi mình sang đây học tập.
Ông ta cũng muốn những binh sĩ của mình có một cuộc sống tốt đẹp như vậy, không chỉ ngày lễ mới được ăn thịt uống canh gà.
Vẫn phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Lương Chiến Bẩm nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên, nên những ngày sau đó, anh ta càng thêm cố gắng.
Đến mức sau khi ăn xong chưa kịp nghỉ ngơi, anh ta đã hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Giám đốc Thẩm, chúng ta có đến trang trại chăn nuôi luôn không?"
"Anh không định nghỉ ngơi sao?" Thẩm Mỹ Vân dự định để họ nghỉ trưa, dù sao cũng lái xe mất cả buổi sáng rồi.
"Không."
"Cô cứ dạy chúng tôi luôn cũng được."
Thấy anh ta kiên trì như vậy, Thẩm Mỹ Vân cũng không từ chối nữa, trực tiếp giao anh ta cho Lý Đại Hà: "Anh cứ theo Đại Hà học tập, anh ta là người có kinh nghiệm nhất chỗ chúng tôi, từ hồi trang trại mới có vài con heo cho đến khi có quy mô như thế này."
"Ngoài ra, anh nên chọn một người cẩn thận đi theo tiểu Hầu học cách viết sổ." Công việc của cô cũng dần chuyển giao cho tiểu Hầu, ban đầu thì có khó khăn một chút, sai sót một chút, nhưng qua nửa năm, tiểu Hầu đã thành thạo cách ghi sổ rồi.
Giờ Thẩm Mỹ Vân chỉ cần tổng hợp số liệu của tháng trước vào đầu tháng là được.
Điều này khiến Lương Chiến Bẩm khá bối rối.
"Ghi sổ phải biết chữ à?"
"Đúng vậy, biết chữ là điều cơ bản."
Lương Chiến Bẩm nhìn cậu trai anh ta mang đến: "Dương Thư, cậu có muốn thử không?"
Cậu trai Dương Thư được anh ta gọi tên là một người khá văn nhã, hơi do dự hỏi: "Tôi mới học xong cấp 2 thôi."
"Vậy là được rồi."
Thẩm Mỹ Vân chỉ: "Việc ghi sổ hàng ngày đều dùng phép cộng trừ, chỉ cần cẩn thận, không tính sai là được."
Dương Thư: "Để tôi thử xem."
"Nhờ hết vào cậu đó." Lương Chiến Bẩm nhìn Thẩm Mỹ Vân nghiêm túc như vậy, biết chuyện này vô cùng quan trọng.
Dương Thư cảm thấy áp lực hơi lớn.
"Cứ bình tĩnh, học từ từ." Thẩm Mỹ Vân an ủi cậu ta "Tiểu Hầu mất ba tháng mới ra hình ra dạng, cậu cứ học trước đi, chờ khi xây dựng xong nhà máy, bắt đầu nuôi gia súc, ghi sổ cũng khá ít nên không khó lắm. Cái khó là sau này mở rộng quy mô, đó mới là điều quan trọng."
Nghe lời này, Dương Thư vừa mới thở phào một hơi lại căng người lên.
"Tôi sẽ cố gắng." Cậu ta đáp ngắn gọn.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Cơ bản chỉ có vậy thôi. Nếu có gì muốn hỏi, có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào."
Lương Chiến Bẩm gật đầu với họ, nhóm bọn họ cũng tự chuẩn bị kĩ lưỡng, mỗi người một quyển sổ nhỏ, ghi chép đầy đủ.
Đến ngày thứ hai, có một con heo nái đẻ con, Lý Đại Hà chịu trách nhiệm kiểm soát, Lương Chiến Bẩm đứng bên cạnh theo dõi cẩn thận, học một cách nghiêm túc. Con heo nhỏ cuối cùng là anh ta tham gia đỡ đẻ.
Việc đỡ đẻ kết thúc.
Lương Chiến Bẩm nhìn đôi bàn tay vẫn còn dính máu của mình, lầm bẩm: "Đôi tay này cầm súng, cầm dao, cả giết địch."
Nhưng chỉ không ngờ tới, còn có một ngày dùng để đỡ đẻ.
Đây là chuyện mà cả nằm mơ Lương Chiến Bẩm cũng không ngờ tới.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, bật cười lắc đầu: "Học được rồi, sau này nhiều kinh nghiệm đỡ đẻ hơn, có thể trải nghiệm được thêm nữa."