Lúc đó là tháng năm, gió xuân thổi qua, cỏ trên đồi xanh mướt, các chiến sĩ có thể cắt từng thúng từng thúng cỏ bỏ vào trong nhà xưởng. .
Dù là heo con, gà con hay thỏ con thì chúng đều thích ăn.
Thấy Thẩm Mỹ Vân tò mò, Lương Chiến Bẩm giải thích: "Đây là bồ công anh, cây tể thái, và cây vuốt mèo. Chúng đều có vị ngọt nên những con vật này rất thích ăn."
Tất nhiên, anh ấy nói thêm rằng mọi người cũng thích ăn uống.
Khi căng tin quân đội của bọn họ không đủ lương thực, họ sẽ lên núi tìm những loại rau rừng này, bất kể là là ăn sống hay nấu canh, thì họ đều thích ăn.
Đặc biệt khi đang vào mùa, những loại rau rừng này có vị ngọt và rất thơm ngon.
Thẩm Mỹ Vân: "Loại này rất tốt."
"Nhân lúc bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều rau dại, mọi người có thể tích trữ nhiều một chút. Nếu ăn không hết thì cất đi để đến mùa đông cho bọn chúng ăn."
Dù sao trang trại của họ cũng vậy.
"Ngoài ra, mọi người hãy ra ngoài và xem những người dân làng bên ngoài thu hoạch các loại lương thực. Lấy lại rơm, lõi ngô, thân cây lúa miến và đống rơm lúa mì, đập thành cám và cám gạo, rồi giữ chúng cho đến mùa đông sau đó trộn lẫn với những loại rau dại này và cho chúng ăn là được."
Cứ đến mùa đông ở Mạc Hà thì trên núi hầu như không có cỏ mọc, tuyết rơi dày đặc mấy ngày liền, gần như nhấn chìm mọi thứ nên họ phải bắt đầu dự trữ lương thực cho gia súc mùa đông ngay từ khi bắt đầu mùa hè.
Lương Chiến Bẩm yêu cầu mọi người ghi lại từng cái một.
Thấy anh ta có thể nghe lọt tai, Thẩm Mỹ Vân nhìn chung quanh nói: "Mấy con lợn con này vẫn chưa bị thiến, chờ đến lúc đầy tháng thì mọi người thuê người thiến lợn đến thiến chúng nó đi. Cứ thiến hết đi, chỉ cần để lại hai đến ba con lợn đực lại để làm giống là được."
Nếu không thiến lợn thì thịt lợn sẽ không ngon và có mùi tanh nên cứ thiến càng sớm càng tốt.
Lương Chiến Bẩm gật đầu: "Được rồi, lần này Tiểu Hầu dự định ở lại bao lâu?"
"Nhiều nhất là một tuần."
Tiểu Hầu do dự nói: "Trang trại chăn nuôi của chúng tôi không đủ người, nên tôi muốn quay về càng sớm càng tốt."
"Mấy ngày nay ta đã đi thiến lợn rồi, mọi người thấy kỹ thuật của tôi như thế nào?"
Cứ thấy cái chủ đề này quái quái sao ấy, Tiểu Hầu gật đầu: "Không thành vấn đề."
Tiểu Hầu gần như toàn năng, Tống Ngọc Thư đang nói chuyện với kế toán Chu, ngược lại là Thẩm Mỹ Vân, trong lần đi công tác này, cô là người nhàn rỗi nhất.
Cô chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ tình hình chung. Ngày đầu tiên khi đến đây cô đã sắp xếp xong mọi chuyện cho nên bây giờ cô cũng không còn gì để làm nữa.
Tuy nhiên, cô đang định về với Tống Ngọc Thư, nhưng đột nhiên quay sang nói với Lương CHiến Bẩm: "Tôi đi loanh quanh Thanh Sơn một chút, mọi người không cần để ý đến tôi đâu."
Lương Chiến Bẩm gật đầu, suy nghĩ một lúc: "Có muốn tôi gọi người đến đi cùng cô không?"
Bên ngoài Thanh Sơn thì không sao, nhưng nếu đi vào trong núi thì có thể sẽ không an toàn.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Không, tôi sẽ không vào núi, chỉ là đi dạo bên ngoài thôi."
Lần này, Lương Chiến Bẩm không nói thêm gì nữa, Thẩm Mỹ Vân cũng đi. Cô cố ý đi một chuyến đến cung tiêu xã, mua một ít hạt dưa và đậu phộng, đồng thời mang theo hai quả táo đến ngoại ô Thanh Sơn.
Đây là chuẩn bị cho khỉ Ma Các, đã lâu rồi cô không đến đây gặp khỉ Ma Các. Cô không biết khỉ Ma Các có ổn hay không.
Đây mới là mục đích thực sự của cô khi đến Thanh Sơn cho nên cô mới không để người của Lương Chiến Bẩm đi theo.
Quân đồn Thanh Sơn ở ngay dưới chân Thanh Sơn, đến đó rất dễ dàng. Thẩm Mỹ Vân thậm chí không đi xe mà chỉ tìm người hỏi đường rồi đi theo đó.
Sau khi đi bộ khoảng nửa giờ, cô đã đến ranh giới bên ngoài của Thanh Sơn. Thẩm Mỹ Vân đi loanh quanh khu vực bên ngoài.