Ở đây cỏ xanh đã mọc dày đặc, thảm thực vật tươi tốt, bước vào bên trong sẽ thấy một lớp lá thông dày đặc, cho người ta một cảm giác vô cùng sâu thẳm.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô do dự một lát, sau đó lấy chiếc còi nhỏ trong ngực thổi lên. Âm thanh chói tai của chiếc còi vang vọng khắp nơi, một đống động vật nhỏ ở trong rừng cây giật mình chạy trốn ầm ầm.
Cái này gọi là đả thảo kinh xà.
Thẩm Mỹ Vân vô cùng sợ hãi, trong rừng cây có thể sẽ có rắn, rồi các loại côn trùng thường xuyên ở đây. Sau khi thổi cò, động vật chạy trốn khắp nơi khiến không gian trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại tiếp côn trùng thỉnh thoảng vang lên thôi.
Điều này khiến cô cảm thấy an tâm hơn một chút.
Cô lấy một cây gậy đập đập xung quanh, sau đó chậm rãi bước vào trong. Sau khi đến được vị trí tương tự, cô dừng lại và không tiến về phía trước.
Thay vào đó, cô hét lớn vào rừng: "Khỉ Ma Các nhỏ".
"Khỉ Ma Các nhỏ ơi."
Âm thanh rất lớn và truyền đi rất xa.
Khả năng nghe của loài khỉ gấp hàng trăm, hàng nghìn lần so với con người. Thẩm Mỹ Vân không chắc cách này có hữu ích hay không, nhưng cô vẫn thử xem sao
Kêu xong, cô liền ngồi yên lặng một bên chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, một con khỉ Ma Các từ trên cành nhảy ra, treo trên một cái cây lớn cách Thẩm Mỹ Vân không xa, nó ở trên cây lớn, lặng lẽ quan sát Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân rất ngạc nhiên, cô không ngờ được chỉ trong hơn hai năm thôi mà con khỉ nhỏ Ma Các đã lớn gấp đôi.
Thấy con khỉ Ma Các cứ nhìn chằm chằm cô, hiển nhiên là nó không nhớ ra cô rồi.
Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười: "Khỉ nhỏ Ma Các, là ta nè."
Cô vừa nói, con khỉ nhỏ Ma Các sững người một lúc rồi nhảy đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, gãi gãi tai và má rồi kêu ré lên.
"Loài thú hai chân, cô chưa chết hả?"
Mặc dù Thẩm Mỹ Vân không hiểu con khỉ nhỏ nói gì, nhưng nhìn thái độ và hành động của con khỉ nhỏ Ma Các này thì cô cũng biết nó không nói lời gì hay ho.
Cô xin lỗi nói: "Xin lỗi, lâu rồi mới đến gặp mi, ở nhà thật sự có quá nhiều chuyện."
"Lúc này ta mới có thời gian đến Thanh Sơn được." Hơn nữa là Quý Trường Tranh phải đi đến Trường Pháo binh Cáp Nhĩ Tân học tập. Không có thủ lĩnh ở đấy, cho nên đồn trú bọn họ ít khi thu thập lắm.
Đương nhiên, còn có một yếu tố quan trọng khác là với sự trợ cấp từ các trang trại chăn nuôi, đồn quân ở Mạc Hà không còn cần phải thu thập để bổ sung chi phí sinh hoạt nữa.
Một trang trại chăn nuôi đó là đủ để hỗ trợ nuôi sống đồn quân của bọn họ rồi.
Con khỉ nhỏ Ma Các kêu ré lên, đi vòng quanh Thẩm Mỹ Vân, ngửi ngửi và vẫy tay.
"Không sao, không sao, chỉ cần cô không chết là được rồi."
Con khỉ nhỏ Ma Các ở Thanh Sơn, nó đã chờ đợi Thẩm Mỹ Vân một thời gian nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy cô đến.
Khỉ nhỏ Ma Các còn tưởng cô đã chết rồi nên nó đã buồn rất lâu.
Thẩm Mỹ Vân không biết, trong mắt con khỉ nhỏ Ma Các này, cô đã chết một lần rồi.
Lúc này cô mới nhớ ra mình đã mang theo rất nhiều đồ ăn khi đi tới, cô mở túi trên tay đưa ra: "Trong này có đậu phộng, hạt dưa, dưa chuột, cà chua và hai quả táo lớn."
"Mi có muốn ăn không?"
Con khỉ nhỏ Ma Các thấy có rất nhiều món ăn mới mà nó chưa từng thấy.
Con khỉ nhỏ Ma Các lập tức mở to mắt: "Ăn ngon không?"
"Tất cả đều ngon phải không?"
"Cho tôi hả?" Con khi nhỏ chỉ vào mũi mình bằng bàn chân đầy lông của mình.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Cho mi đấy."
Con khỉ nhỏ không nhịn nữa, đang định đút đậu phộng vào miệng thì Thẩm Mỹ Vân ngăn lại nói: "Chờ một chút, mi xem ta ăn đậu phộng này như thế nào."
Cô làm mẫu, bóc vỏ đậu phộng.