Ông ấy cũng không hồ đồ, bạn gì nhà mình nhiều năm nay đã cho những con dâu khác không ít đô nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy bọn họ gửi về đồ gì.
Ngay cả miếng thịt cũng không có chứ đừng nói là cái khác. Lòng người cùng làm bằng thịt, nếu không thích thì nên đưa cho người thích.
Bà Quý nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn ông già nhà mình: "Không phải trước kia ông không cho tôi được bất công sao?"
Lúc bà ấy bất công với Mỹ Vân thì mồi lần ông cụ sẽ dạy dỗ bà ấy, đối đãi với con dâu phải bình đẳng.
Ông Quý thở dài nói: "Công bằng mà chúng ta thì muốn giữ nhưng mấy người họ thì không vậy thôi. Sau này đồ tốt trong nhà cứ cho ai hiếu thuận."
Bọn họ già nhưng không phải kẻ ngốc.
Bà Quý thấy ông đã nghĩ thông suốt thì không khỏi vui vẻ đứng lên nói: "Đúng vậy, ai đối xử tốt với chúng ta thì chúng ta tốt lại."
"Người ta sống cả đời là để hạnh phúc."
Bọn nhỏ hiếu thuận với bà ấy thì bà ấy sẽ đối xử với bọn nhỏ tốt, đây là điều cơ bản nhất. Nếu mà cả điểm cơ bản này cũng không làm được thì không cần phải tốt.
Ông Quý nghe vậy thì ừ một tiếng, đọc báo không được nữa nên cầm một hộp nấm linh chi đi ra ngoài.
"Ông làm cái gì đấy?"
Ông Quý họ nhẹ nói: "Mấy hôm trước ông Dương khoe với tôi là con dâu ông ấy mua cho một bộ quần áo."
Ý trong mặt chữ, bà Quý đã hiểu.
Bà ấy nhìn bạn già của mình, cười như không cười nói: "Không phải trước kia ông ghét nhất bị người khác khoe được con cái mua cho cái này cái kia sao?"
Ông Quý chắp hai tay sau lưng, nắm chặt bột nấm linh chi, hừ một tiếng nói: "Tôi ghét người khác khoe chứ không có ghét tự mình khoe."
Trước kia chỉ có thể nhìn người ta khỏe khoang. Giờ cũng tới lượt ông ấy đi khoe.
Khiến cho mấy ông gia kia hâm mộ cũng tốt lắm!
Bà Quý nhìn ông ấy còn có gì không hiểu.
"Tôi không có làm mấy chuyện vô bổ như ông." Bà ấy cầm điện thoại lên gọi cho mấy chị em.
"Chị, vợ của con út nhà tôi mới cho bột nấm linh chi trăm năm tuổi, chị có rảnh thì tới đây nếm thử."
"Là một trăm tuổi đó, có thể bồi bổ thân thể."
"Đúng thế, chính là vợ của con trai út tên là Thẩm Mỹ Vân, hiếu thuận nhất."
Nghe được bạn bè hâm mộ, bà Quý cảm thấy thoải mái.
Còn ông Quý cũng không nhượng bộ, đang cầm bột nấm linh chi đi từ đầu ngõ tới cuối ngõ.
Gặp người thì chủ động nói: "Ông Lý à, ông có biết là vợ con trai nhỏ nhà tôi gửi cho tôi bình bột nấm linh chi trăm năm không?"
Đi một vòng, cả ngõ không ai không biết Thẩm Mỹ Vân gửi đồ cho ba mẹ chồng.
Ngay lập tức, Thẩm Mỹ Vân đã nổi danh khắp ngõ. Chỉ cần nhắc tới cô thì không một ai không giơ ngón cái lên.
Đương sự Thẩm Mỹ Vân lại không hề biết.
Sau khi đi công tác, nhân lúc được nghỉ ngơi một tuần, đến thăm Quý Trường Tranh và đưa bột nấm linh chi cho anh.
Tất nhiên cũng đưa cả đồ khác như thức ăn, thịt gà, thịt thỏ còn có cả chân giò lợn, đều mang tới.
Lợn mua từ đội Cung tiêu xã. Từ sau khi Cung tiêu xã nuôi được lợn thì gần như mỗi ngày đều có thể mua một con lợn từ trại chăn nuôi.
Ban đầu một ngày bán được một con nhưng sau một thời gian nhộn nhịp thì phải ha đến ba ngày mới bán được một con.
Vì sao chứ?
Bởi vì mọi người tiếc, thịt lợn tám mươi xu một cân, ăn một cân thịt cũng đủ trang trải chi phí ăn uống trong nhà hai đến ba ngày. Vì thế không phải ai cũng mua được. Thẩm Mỹ Vân lấy được chân giò to, móng và chân sau tổng cộng mười hai cân.
Bán cho cô là bảy mươi xu một cân, bị cô mua hết. Sau đó để Trần Viễn hỗ trợ bán lông lợn.
Sau khi rửa sạch móng lợn, dùng rượu ướp, rồi lấy nguyên liệu Miên Miên mang vào, ớt, hạt tiêu, quế, hồi, lá nguyệt quế cho vào trong nồi canh.