Thẩm Mỹ Vân lựa chọn dùng đầu để tạo mùi, sau đó đặt lên trên bếp than tổ ong đun sôi lửa thì cho móng giò vào. Đổ ngập móng giò rồi thôi.
Không có nồi áp suất nên Thẩm Mỹ Vân tính dùng bếp tổ ong, ít nhất cũng phải om mất một ngày thì móng giò này mới có thể tan trong miệng, mềm và thơm.
Đúng lúc cô đang nấu chân giò thì Triệu Ngọc Lan bên cạnh gọi cô: "Chị dâu Mỹ Vân, chị có muốn ăn chân gà không?"
Thẩm mỹ Vân sửng sốt hỏi: "Có ai bán chân gà sao?"
Triệu Ngọc Lan ừ một tiếng nói: "Em nghe cung tiêu xã nhập một đống chân gà nhưng không nhiều người mua."
Chân gà không nhiều thịt nhưng giá lại bằng thịt gà, không rẻ.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy nói: "Chị có, để chị đi xem." Đang nấu móng giò, nếu có chân gà thì tiện nấu cùng luôn.
Trước khi đi ra ngoài, cô che bếp than tổ ong lại, che chỉ chừa ra ba lỗ lớn rồi mới đi ra ngoài.
"Em đi với chị." Cô vừa ra thì Triệu Ngọc Lan đi tới đón.
"Em cũng muốn ăn chân gà sao?"
Triệu Ngọc Lan gật đầu, nắm tay Ôn Mãn Bảo cười nói: "Anh Ôn nhà em thích ăn chân gà, em đi mua cho anh ấy một cần về ăn."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Tình cảm thật tốt, vậy cùng nhau đi."
Trên đường đi, biết mọi người muốn đi mua chân gà, Triệu Xuân Lan cũng góp vui: "Tôi mua ít về ăn."
Vốn bảo chân gà cung tiêu xã không ai mua nhưng lúc bọn họ tới thì rất đông đúc.
Quầy bán chân gà đông nghẹt, cả ba tầng trong tầng ngoài toàn người.
"Sao lại nhiều người như thế?"
"Chân gà bán bốn mươi lăm xu một cân, rẻ hơn thịt gà, mọi người nghe thấy đều kéo tới." Nói thật thì không phải vì thích ăn chân gà mà là vì chân gà giá ngang thịt gà nên mọi người mới ngại mua.
Ai ngờ chân gà giảm giá, có nhiều người mua hơn.
Thẩm Mỹ Vân không khác gì tranh đồ với mọi người, cô chen vào, miễn cưỡng mua được ba cấn. Cô còn sợ ít nhưng thế này cũng coi như là mua được nhiều.
Những người khác cơ bản đền là mua nửa cân đến một cân.
Sach khi xách được ba cân chân gà ra, Thẩm Mỹ Vân hỏi người bán: "Sao bỗng nhiên nhiều chân gà thế?"
Trước kia cung tiêu xã của bọn họ chưa từng thế, các trang trại chỉ bán gia cầm sống.
Cũng không phải.
Còn có lợn, lần nào cung tiêu xã cũng đưa lợn ở trang trại về, tự mình mổ sau đó bán cho nhóm chị em trong đội.
"Giám đốc Thẩm, cô quên rồi sao?" Người bán hàng cười nói: "Không phải hôm trước đó chúng ta nuôi một đám gà ở trang trại sao?"
"Giết đi bán nhưng mọi người đều ngại chân gà không có thịt, chúng ta giữ lại chân gà, tập hợp lại hôm nay mang bán."
Tất nhiên nếu như không bán thì sẽ bị thối mất.
Thẩm Mỹ Vân không ngờ chân gà là từ trang trại tới, cô có hơi trầm tư.
Dù đang đi trên đường nhưng cũng ngẩn người.
"Mỹ Vân, em làm sao thế?"
Triệu Xuân Lan hỏi thăm.
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên nói: "Chị dâu, chị nghĩ sao nếu như trang trại của chúng ta bán thịt nguyên chất thế này?"
Vừa nói ra là hỏi Triệu Xuân Lan.
Cô suy nghĩ hồi lâu nói: "Kiểu thịt như này được không?
"Ai sẽ mua? Bị hỏng thì làm thế nào bây giờ?" Bọn họ là nguồn, là xưởng không có bán bên ngoài.
Đúng là như thế.
Thẩm Mỹ Vân tạm thời bỏ suy nghĩ này: "Tạm thời bỏ qua đã."
Đối với trang trại chăn nuôi, đây là công việc kinh doanh. Trước cứ mở rộng quy mô của trang trại chăn nuôi rồi nói.
Cái khác tính sau.
Đi từng bước, có thể phải đợi vài năm nữa.
Thẩm Mỹ Vân vứt bỏ ý tưởng hỗ loạn ra khỏi đầu, xách theo ba cân chân gà về tới nhà thì dùng dao chặt hết móc ở chân gà ra.
Bỏ vào trong nồi để nấu. Phải mất một ngày để om chân gà, đừng để quá lâu vì chân gà sẽ bị nhũn ra.
Vì thế, trước tiên Thẩm Mỹ Vân múc chân gà lên rồi ngâm trong nước.
Móng giò phải nấu thêm đêm nữa thì cô mới vớt ra.
Đặt ở trong rổ cho ráo nước, ít nhất củng bỏ bớt nước để trên đường không bị chảy nước, phiền phức.