Thừa dịp đợi nước ráo, cô đổ đậu phộng khô trong hũ vào một cái rổ nhỏ. Sau khi đun nóng chảo dầu, cô đổ vào, cho nhỏ lửa rồi rang.
Sau khi rang khô vàng thì vớt ra, đặt vào thấm dầu. Khoảng năm phút đồng hồ, nhân lúc hột đậu phộng còn nóng thì cho hai thìa muối ăn, lắc đều lên.
Mỗi hạt đậu phộng khô được bao phủ lớp muối trắng mỏng, nhìn rất ngon miệng.
Loại đậu phộng rang này rất thích hợp ăn với cơm hoặc là nhắm rượu. Lại còn bền, không bị hỏng, để được mấy tháng.
Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị ba thứ, móng giò, chân giò và ba cân chân gà. Để lại cho cô và Miên Miên mười mấy cái còn lại là đậu phộng rang cũng đều bỏ vào túi gói lại.
Cô xem lại, có hơn mười cân đưa tới trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân thế nào mới là chuyện phiền toái.
Cô không biết xe đi tới trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân, cũng chỉ có thể tự mình đi.
Những trước khi đi cô muốn sắp xếp ổn thỏa cho Miên Miên. Miên Miên vừa nghe thấy mẹ đi tới trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân gặp ba thì nói: "Mẹ ơi con có thể đi cùng mẹ không?"
Sợ Thẩm Mỹ Vân không đồng ý nên Miên Miên nhỏ giọng: "Con có chút nhớ ba."
Cô bé đã lâu không được gặp ba.
Nghe Miên Miên nói vậy, Thẩm Mỹ Vân lập tức mềm lòng: "Vậy mẹ đưa con đi, vừa hay cũng cuối tuần, chúng ta đi Cáp Nhĩ Tân chơi hai ngày."
Miên Miên vừa nghe vậy thì vui vẻ, kéo tay Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, mẹ thật tốt."
Đúng là cao thủ làm nũng số một.
Thẩm Mỹ Vân định đưa Miên Miên đi thì phải chuẩn bị. May là mùa hè, đi ra ngoài cũng tiện, mang một bộ quần áo là được.
Một bộ cho cô, một bộ cho Miên Miên cũng chỉ như khối đậu hũ, còn lại đều là cất đồ ăn.
Sau khi chuẩn bị xong, cô còn tới xin cô giáo Hách nghỉ. Vì Thẩm Mỹ Vân không biết có thể về trong hai ngày không.
Cô giáo Hách nghe thấy Thẩm Mỹ Vân muốn dẫn theo Miên Miên đi Cáp Nhĩ Tân thì hỏi: "Cô xin nghỉ mấy ngày?"
Thẩm Mỹ Vân nói: "Trước tiên nghỉ hai ngày." Thêm cuối tuần hai ngày là bốn nhưng trên đường đi mất hơn một ngày.
Cô giáo Hách nói: "Tôi tạm thời cho phép hai ngày. Nhưng cô nên nhanh chóng trở về."
"Miên Miên đã sắp lên tiểu học nên chương trình học của bọn nhỏ nhiều hơn trước."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu nói: "Chương trình học chậm, tôi sẽ bổ túc cho Miên Miên." Sau khi nghe được lời của cô, cô giáo Hách hoàn toàn yên tâm.
"Vậy đi đường chú ý an toàn."
"Chào cô giáo Hách!"
Miên Miên vẫy tay với cô giáo Hách.
Đợi tới lúc rời đi, Miên Miên nghĩ rồi tìm Tiểu Mai Hoa: "Tiểu Mai Hoa, thứ Hai với thứu Ba tớ không ở đây, mình đi gặp ba. Tới lúc đó cậu không cần tới nhà tớ chờ đi tới trường đâu."
Hiện tại, lúc ở trường, Miên Miên đều chơi cùng đồng bọn của mình.
Trong mắt Tiểu Mai Hoa hiện lên hâm mộ nói: "Vậy chờ cậu quay về tớ lại chờ cậu."
Miên Miên gật mạnh đầu.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên bắt xe đi tỉnh. Nhưng cô không chọn ngồi xe khách vì đi xe khách lâu lắm.
Ngược lại ngồi tàu, lần trước đi tìm nhân viên Hồ mới biết được có xe đi từ Mạc Bắc tới Cáp Nhĩ Tân, mất bốn tiếng.
Tốc độ này nhanh gấp đôi tự mình đi xe khách tới. Sau khi chờ tàu, Miên Miên nhìn bốn phía, dữa vào vai Thẩm Mỹ Vân nói: "Mẹ ơi, trước kia con sợ ngồi tàu lửa."
"Tại sao thế?"
Thẩm Mỹ Vân để hành lý trên chỗ ngồi thì nghe con gái nói vậy.
"Bởi vì trong mơ luôn không tìm thấy mẹ ở tàu." Trong mơ cô bé đi khắp nơi tìm mẹ.
Thẩm Mỹ Vân lập tức hiểu được đây là di chứng trước kia Miên Miên một mình ngồi tàu không tìm thấy cô.
Lúc này, cô ôm lấy vai Miên Miên, nghiêm túc nhấn mạnh: "Sẽ tìm được mẹ."
"Con chỉ cần nhớ, dù thế nào mẹ cũng sẽ tìm được con."
Miên Miên nhớ rồi nhẹ hỏi: "Dù chân trời góc bể sao?"
"Đúng, chân trời góc bể."
Nghe được lời này, Miên Miên hoàn toàn yên tâm, cô bé dựa vào trong lòng Thẩm Mỹ Vân nói: "Tốt quá!"