"Ngủ một giấc, đợi tỉnh đậy đã tới nơi rồi.
Thẩm Mỹ Vân kéo đầu nhỏ để cô bé nằm trong lòng mình ngủ. Miên Miên khẽ vâng một tiếng nhưng tư thế này ngủ không thoải mái.
Vì khoảng cách ngắn, đi tàu chỉ mất bốn tiếng nên Thẩm Mỹ Vân mua cho mình ghế ngồi cứng, ngay từ đầu không mua giường nằm.
Nhưng mà ghế hơi nhỏ nên ngồi không thoải mái.
Cũng may là bốn tiếng nhanh chóng trôi qua.
Đợi sau khi dừng, Thẩm Mỹ Vân đánh thức Miên Miên: "Dậy nào."
Miên Miên dụi mắt nhìn xung quanh: "Tới rồi ạ?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Tới rồi, chúng ta phải xuống xe, con phải nắm chặt tay mẹ." Miêm Miên gầy đầu, nhìn Thẩm Mỹ Vân cầm hành lý xuống, cô bé cầm lấy góc áo của Thẩm Mỹ Vân.
Sau khi xuống xe, bên ngoài rất nắng. Nhưng mùa hè ở Cáp Nhĩ Tân không nóng nên mặt trời không quá gắt.
Vừa hay bên ngoài có người đi xe đạp, sau xe là một thùng xốp, trên phủ một chăn dày.
Nhìn qua là biết bán kem.
Thẩm Mỹ Vân hỏi Miên Miên: "Có muốn ăn không?"
Miên Miên: "Muốn ạ!"
Thẩm Mỹ Vân dẫn cô bé đi tới: "Đồng chí, cho chúng tôi một cây kem."
"Muốn vì gì đây?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn Miên Miên, Miên Miên nói: "Vị đậu xanh ạ."
"Hai xu."
Thẩm Mỹ Vân đưa hai xu, người bán kem đưa kem cho Miên Miên. Miên Miên nhận lấy rồi hỏi Thẩm Mỹ Vân: Mẹ ơi, sao mẹ không ăn?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu nói: "Mẹ không." Cô sắp tới nên nếu ăn kem thì sợ lúc đó sẽ đau bụng.
Miên Miên cắn một miếng nói: "Rất ngọt, mẹ ơi, mẹ ăn một chút không?"
Lời mời của trẻ co khó từ chối nên Thẩm Mỹ Vân cắn một miếng nhỏ.
"Ngon không ạ?"
"Ngon!"
Miên Miên nghe thấy vậy thì nở nụ cười, Thẩm Mỹ vân xoa đầu cô bé, dẫn theo cô bé đứng bên đường gọi một xe kéo: "Bác tài, đưa chúng tôi tới trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân với."
Cáp Nhĩ Tân là tỉnh nên trên đường, xe kéo khá nhiều.
"Ba mươi lăm xu."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiêng rồi đưa hai mươi xu, cái này đắt hơn ngồi xe vận chuyển. Nếu ngồi xe đó thì bọn họ chỉ cần trả mười xu là được.
Loại này đắt khoảng mười lăm xu năm nhưng không phải nhồi nhét trong hộp sắt, đầy mồ hôi mà mùi hương cũng không dễ chịu.
Từ ga Cáp Nhĩ Tân tới trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân, đi xe kéo cũng mất nửa tiếng mới tới.
Thẩm Mỹ Vân cảm ơn đối phương, dẫn Miên Miên tới cổng trường pháo binh Cáp Nhĩ Tân, nói với bảo vệ: "Đồng chí, tôi tới tìm Quý Trường Tranh lớn bảy ba."
Vừa nói xong, đồng chí bảo vệ kia tò mò nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân: "Cô là thế nào với Quý Trường Tranh?"
Biết đối phương phải điều tra nên Thẩm Mỹ Vân cũng không giấu nói: "Tôi là vợ anh ấy."
Đối phương nghe thấy vậy thì nói: "Chờ một lúc, tôi đi gọi người."
"Hai người đi vào chỗ mát trước đã." Chỗ cổng vào có một phòng nhỏ, không lớn, chỉ hơn mười mét vuông, chuyên dùng cho đăng ký ra vào bình thường.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu nói: "Chúng tôi đợi ở cổng là được rồi."
Thấy hai mẹ con không đi vào thì đồng chí bảo vệ kia nói: "Tôi sẽ đi nhanh."
Anh ta quả thật giống như đã nói, chạy một đường tới phòng học của bọn Quý Trường Tranh. Cúi nhìn từ cửa sổ phát hiện người bên trong vẫn còn đang học.
Bảo vệ khoa tên Tiểu Vương có hơi do dự.
"Sao thế?" Giáo sư dừng lại nhìn sang.
Tiểu Vương nhìn chỗ Quý Trường Tranh ngồi rồi nói: "Vợ Quý Trường Tranh đến tìm anh ấy, bây giờ còn đang chờ ngoài cổng."
Quý Trường Tranh vừa nghe thế thì ngay lập tức đứng dậy, chưa đợi giáo sư nói gì đã chạy ra ngoài.
"Thầy Tần, tôi xin phép!"
Nói chưa xong người đã như con gió chạy không thấy đâu.
Điều này khiến cho Tần lão sư đang trên bục giảng không khỏi lắc đầu, quay lại phát hiện học sinh dưới bục giảng đều đang nhìn thì cầm sách giáo khoa lườm: "Nhìn cái gì? Vợ mấy người cũng tới thăm mấy người sao?"
Vừa nói xong, mọi người đều cảm thấy chua chát.
Một chuyến đi tới Cáp Nhĩ Tân rất xa, tiền xe đắt hơn nữa phí ăn ở cũng cao, chi phí tiêu dùng đắt đỏ, vợ bọn họ sao có thể tới thăm bọn họ được?