[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1767 - Chương 1767: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 6

 Chương 1767: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 6 Chương 1767: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 6 Chương 1767: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 6

"Còn có đường trắng. Trên thị trường bán một đồng hai một cân, tôi bán một đồng năm, cộng thêm giá trị gia tăng của phiếu đường, như vậy đường trắng có giá 336 đồng."

"Tiếp theo là lá trà. Trên thị trường bán một đồng bốn, một đồng năm, tôi bán cho cậu một đồng sáu. Vậy lá trà có giá 80 đồng."

"Bột mì một đồng ba, tổng cộng 260 đồng. Gạo trắng và bột mì có giá ngang nhau đều là 260."

"Tổng cộng --" Kim Lục Tử nhanh chóng đưa ra kết quả: "1206."

Thẩm Mỹ Vân không ngờ năng lực tính toán của Kim Lục Tử lại mạnh như vậy. Thông qua một vài số liệu rải rác, chưa tới ba phút cậu ta đã đưa ra được con số chuẩn xác.

"Tính cho anh một ngàn hai là được rồi."

6 đồng chỉ là tiền lẻ.

"Được."

Kim Lục Tử cũng không khách sáo với cô. Cậu ta lập tức lấy 400 đồng trên người ra: "Đây là một phần ba tiền đặt cọc."

Mắt thấy sau khi đưa cho mình 400 đồng, trên người cậu ta chỉ còn lại năm sáu đồng tiền.

Điều này khiến cho Thẩm Mỹ Vân có chút khó hiểu: "Anh Lục, lúc tôi mới quen anh, không phải việc kinh doanh rất tốt sao?"

Phải biết rằng lần đầu tiên cô bán xe đạp Phượng Hoàng cho đối phương, đối phương nhẹ nhàng lấy ra hai ngàn đồng không hề chớp mắt.

Kim Lục Tử thở dài: "Cô cũng đã nói, đó là trước kia."

"Cô biết lần trước hàng hóa của tôi bị cướp, phải bồi thường bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu?" Thẩm Mỹ Vân theo bản năng hỏi.

"7000."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết phải an ủi đối phương như nào mới được. Thời buổi này 7000 đồng đối với người thường mà nói chính là con số khổng lồ.

Dĩ nhiên, đối với kẻ kinh doanh buôn bán nhiều năm như Kim Lục Tử mà nói cũng thế.

Số tiền đó đủ làm tan nát xương cốt cậu ta.

Ánh mắt cô nhìn đối phương chứa đựng sự an ủi và vài phần đồng tình.

"Đừng nhìn tôi như vậy, đã ổn định lại rồi." Cậu ta đã ổn định lại hơn một năm rồi. Bây giờ cậu ta không dám đụng vào việc làm ăn lớn nữa, hầu như đều chỉ tốn phí khoảng một ngàn, vượt quá hai ngàn cậu ta lập tức từ chối.

Thẩm Mỹ Vân: "Vậy được, anh Lục cố lên."

"Tôi tin tưởng tương lai của anh sẽ tốt hơn bây giờ nhiều!"

Cô biết tiêm máu gà, cũng biết an ủi người. Dù sao thì sau khi Kim Lục Tử nghe xong lời này lập tức cảm thấy tràn trề hi vọng.

"Mong như lời tốt đẹp của cô." Sau khi trò chuyện xong, Kim Lục Tử mới nhắc vào chuyện chính.

"Hàng ở chỗ này nhiều quá, một mình tôi có lẽ sẽ không dọn xong."

Thẩm Mỹ Vân trực tiếp đưa chìa khóa cho cậu ta: "Buổi tối tôi đi xe về trú đội, đưa anh chìa khóa bên này, anh tự xem xét tình hình rồi dọn đi. Sau khi dùng xong để chìa khóa ra sau góc tường chỗ cửa cho tôi là được."

Căn nhà này khá cũ kĩ, cũng không có đồ gì đáng giá.

Vậy nên Thẩm Mỹ Vân cũng không để ý. Căn nhà này cô cũng chỉ thuê nên cô rất thoải mái.

Kim Lục Tử nhận lấy chìa khóa: "Được, vậy tôi dọn xong sẽ giấu nó vào phía sau tấm nhựa cho cô."

Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng. Cô vừa định cầm tiền, đưa Miên Miên rời đi thì bị Kim Lục Tử gọi lại.

"Mỹ Vân."

Thẩm Mỹ Vân đứng lại, quay đầu nhìn cậu ta: "Chuyện gì vậy anh Lục?"

Kim Lục Tử hơi do dự: "Tôi muốn hỏi chuyện của Chí Anh."

Này –

Thẩm Mỹ Vân khó hiểu nhìn cậu ta: "Anh muốn hỏi chuyện của Chí Anh thì trực tiếp đi tìm Chí Anh là được mà. Không phải ngày nào anh cũng ở bên cạnh cô ấy sao?"

Cô và Chí Anh còn không ở chung.

Kim Lục Tử trước giờ quang minh chính đại giờ lại hơi ngại ngùng nói: "Nhưng không tiện hỏi cô ấy -"

Cái này Thẩm Mỹ Vân nghe hiểu. Cô ấy đi lại, nhìn Kim Lục Tử một lát: "Anh Lục rung động rồi?"

Cô thực sự không ngờ Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh sẽ quen nhau. Dù sao thì ngay từ đầu hai người họ đã không hợp nhau,

Nhưng –

Bình Luận (0)
Comment