Cô cũng rất muốn ghép hai người lại với nhau. Nếu cô không nói, Diêu Chí Anh cũng không đi theo Kim Lục Tử kinh doanh buôn bán, càng sẽ không trở thành phụ tá đắc lực cho Kim Lục Tử.
Kim Lục Tử không phủ nhận: "Có hảo cảm nhưng chưa rõ."
Cậu ta nói thẳng ra.
"Tôi muốn biết nhà Chí Anh như nào để tôi còn chuẩn bị cho tốt." Nếu muốn làm con rể thì không thể nào không biết gì được.
Thẩm Mỹ Vân ngẫm nghĩ rồi sắp xếp từ ngữ: "Chuyện Chí Anh có em trai, anh biết chứ?"
"Biết." Cái này dĩ nhiên là Kim Lục Tử biết.
"Vậy được, anh muốn cưới Chí Anh có thể ra tay từ em trai cô ấy." Coi như cô đã chỉ điểm, không thể nói nhiều hơn được.
"Còn tình hình trong nhà của Chí Anh, anh có thể hỏi thẳng cô ấy hoặc hỏi em trai cô ấy." Nhưng qua miệng cô ấy thì sẽ không hay lắm.
Kim Lục Tử ngẫm nghĩ gì đó: "Được, tôi biết rồi."
Dừng một chút, cậu ta lại tiếp tục hỏi: "Cô biết phải làm sao để theo đuổi con gái không?" Cậu ta thực sự không có kinh nghiệm. Thẩm Mỹ Vân ngẫm nghĩ: "Trực tiếp là được, đừng vòng vèo, có gì nói đó!"
Kim Lục Tử lại suy nghĩ: "Trực tiếp?" Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Tự anh cân nhắc đi."
Cô dẫn Miên Miên rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò một câu: "Anh chú ý an toàn."
Làm sao vận chuyển được đống hàng này ra ngoài mới là vấn đề quan trọng nhất.
Kim Lục Tử ừm một tiếng: "Tôi biết rồi."
Kinh doanh buôn bán nhiều năm vậy rồi, cũng từng chịu lỗ nặng, dĩ nhiên cậu ta phải cẩn thận.
Sau khi rời đi.
Miên Miên quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi tò mò nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, chú Lục muốn yêu dì Chí Anh à?"
Trẻ con thật nhanh nhạy, mới chỉ nghe dăm ba câu đã suy đoán ra đủ thứ chuyện.
"Chuyện của người lớn, con ít hỏi đi."
Thẩm Mỹ Vân nhéo nhẹ mũi Miên Miên.
Miên Miên hơi nhíu mày: "Con không còn nhỏ nữa, tuổi mụ cũng đã mười tuổi rồi." Tuy tuổi thật mới chín tuổi nhưng có gì khác mười tuổi chứ?
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười dịu dàng: "Đúng đúng đúng, Miên Miên nhà chúng ta thành thiếu nữ rồi."
Miên Miên dựa vào vai cô: "Đợi con lớn con sẽ nuôi mẹ."
"Về sau con đi đâu, mẹ đi theo đó được không?" Mẹ nuôi cô bé lớn, cô bé nuôi mẹ già.
Thẩm Mỹ Vân nhéo nhẹ mũi cô bé: "Chuyện sau này để sau này nói." Chưa nói tới việc sau này Miên Miên có thể kết hôn sinh con hay không, bây giờ bên cạnh cô còn có một bình dấm chua là Quý Trường Tranh.
Nếu biết sau này mình già rồi còn chạy theo Miên Miên, anh không tức chết mới lạ.
Thấy mẹ không đồng ý, Miên Miên cũng không giận: "Cũng chẳng bao lâu nữa đâu." Cô bé vươn đầu ngón tay ra đếm: "Cũng chỉ mười năm."
Thẩm Mỹ Vân xoa đầu cô bé: "Con lớn lên đã rồi nói."
"Mọi chuyện đều có những mặt khác."
"Mẹ có sự nghiệp, có công việc của riêng mình, có thể kiếm ra tiền, không cần con nuôi. Chờ tới ngày cần dĩ nhiên mẹ sẽ nói với con."
Miên Miên nhẹ nhàng dạ một tiếng.
*
Tốc độ của Kim Lục Tử rất nhanh, chỉ trong một đêm đã vận chuyển được một phần hàng hóa ra ngoài. Thứ đem đi đầu tiên chính là đường trắng.
Loại này là vật phẩm khá hot, cần có phiếu đường, không hề dễ mua. Vật phẩm trong tay cậu ta được coi như hàng hiếm.
Tiếp đó là lương thực, lá trà vân vân.
Cuối cùng là rượu trắng. Không may ly rượu kia quá lớn, không dễ vận chuyển cho lắm.
Kim Lục Tử nghĩ ra một cách là xé lẻ.
Cậu ta dùng loại thùng 50 cân, đổ vào trong rồi chia thành mấy thùng, dùng xe đẩy đẩy toàn bộ ra ngoài.
Tới tận đây coi như đã chuyển được một phòng hàng hóa ra ngoài.
Kim Lục Tử thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu tìm người mua. Cậu ta không vận chuyển hàng hóa về công xã Thắng Lợi mà định giải quyết ngay tại chỗ.
Lô hàng được vận chuyển và tiêu thụ trực tiếp tại thành phố Mạc Hà.
Dân cư ở Mạc Hà cũng không ít. Sau khi đống hàng hóa đó rời khỏi đây giống như hạt cát chảy vào biển rộng, rất nhanh đã biến mất không thấy dấu vết.