"Vậy tôi không phản đối anh làm anh rể của tôi." Diêu Chí Quân chuyển sang chuyện khác: "Tuy nhiên, có làm anh rể của tôi được không, thì phải xem bản lĩnh của anh."
Cậu bé không có nói là giúp đối phương theo đuổi chị mình.
Chỉ có nói là cậu bé không phải đối, chỉ thế thôi.
Kim Lục Tử nhướng mày: "Nhóc con, sao em toan tính nhiều thế hả? Mười chị em cộng lại cũng không toan tính nhiều như em."
Diêu Chí Quân trợn trắng mắt: "Tôi với chị tôi từ Bắc Kinh xa xôi ngàn dặm đến một nơi xa lạ, nếu tôi không nhiều toan tính, tôi và chị liệu có thể sống sót được không?"
Nhiều người không biết rằng Diêu Chí Quân chính là quân sư của Diêu Chí Anh. Khi cần quyết định một việc quan trọng, Diêu Chí Anh sẽ luôn thương lượng với em trai, với lại còn lấy ý kiến của em trai làm chủ.
Từ nhỏ kiến thức Diêu Chí Quân được tiếp thu hoàn toàn khác với Diêu Chí Anh, nếu nói sự mong đợi của cha mẹ nhà họ Diêu dành cho Diêu Chí Anh là mong cô tương lai sẽ thành tiểu thư khuê các, gả cho một người tốt.
Vậy sự mong đợi với Diêu Chí Quân, là mong tương lai cậu bé sẽ thành người thừa kế của gia đình.
Hai bên hoàn toàn đối lập nhau.
Có thể nói, Diêu Chí Quân đã đáp ứng được sự kỳ vọng của cha mẹ ở một mức độ nào đó. Trong một số quyết định, cậu bé tỏ ra có tầm nhìn xa hơn Diêu Chí Anh. Tuy nhiên, cậu bé cũng có những khuyết điểm rõ ràng, đó là tuổi đời còn trẻ, sức khỏe yếu kém và cần sự hỗ trợ từ chị gái Diêu Chí Anh.
Kim Lục Tử nghe xong lời Diêu Chí Quân, khẽ thở dài, không thể nhịn được mà đưa tay vuốt ve đầu Diêu Chí Quân: "Đúng là không dễ dàng gì."
Diêu Chí Quân lại hiếm khi nở nụ cười, lộ ra răng nanh nhọn nhọn, mang theo chút vẻ thiếu niên: "Ai trong đời mà chẳng có khó khăn?"
Đúng vậy, ai cũng có những khó khăn riêng.
Trước đây, cậu bé từng cảm thấy bất công với số phận của mình. Tuy nhiên sau khi trở thành học trò của bác sĩ Thẩm, cậu bé nhận ra rằng việc được khỏe mạnh, không bệnh tật là một điều vô cùng may mắn.
Kim Lục Tử cũng hiếm khi im lặng. Chủ đề này quá nặng nề, cậu ta không muốn tiếp tục nữa nên đã chuyển sang chủ đề khác.
"Nhìn cái thân hình gầy nhom của em này, ngày thường nên ăn nhiều đồ bổ hơn." Diêu Chí Quân thực sự rất gầy, trông như một cây sậy, mặt trước mặt sau dán vào nhau, mỏng manh yếu ớt.
Diêu Chí Quân nhìn những thứ đồ Kim Lục Tử đưa cho, lắc đầu nói: "Tôi không thể nhận."
Cậu bé đẩy đồ vật trở lại cho Kim Lục Tử.
"Đồ anh rể cho em, sao lại không nhận?"
Kim Lục Tử ném đồ vật sang một bên, hỏi cậu bé: "Chị em đâu? Tôi muốn đi tìm cô ấy." Bình thường Diêu Chí Anh hay đi làm công ở đại đội.
Chỉ khi tan làm hoặc nghỉ ngơi, cô ấy mới về đại đội Tiền Tiến.
Nghe Kim Lục Tử muốn đi tìm chị mình, sắc mặt Diêu Chí Quân trở nên kỳ quặc. Một lúc sau, cậu bé mới nói: "Cgij ấy ở tây sườn núi. Ra cửa đi theo hướng bên trái, đi khoảng mười lăm đến hai mươi phút là sẽ đến."
Kim Lục Tử không hề nhận ra sự kỳ lạ trên khuôn mặt Diêu Chí Quân. Cậu ta vỗ vai Diêu Chí Quân, nói: "Được rồi, tôi đi tìm chị của em đây."
Nếu đã có ý định, tất nhiên sẽ muốn xác định danh phận trước.
Chút toan tính này, Kim Lục Tử phải có. Sau khi cậu ta rời đi, Thẩm Hoài Sơn bưng một khay thuốc ra, nhìn Diêu Chí Quân một lúc rồi hỏi: "Cậu ta muốn theo đuổi chị con à?"
Với Thẩm Hoài Sơn, Diêu Chí Quân không hề giấu giếm. Cậu bé gật đầu, trả lời: "Đúng vậy."
"Thầy nghĩ thế nào?"
Diêu Chí Quân đáp: "Thầy cảm thấy cậu ta cũng ra gì đó, có thành ý."
"So với người của nhà họ Triệu còn tốt hơn." Cái nhà họ Triệu này đương nhiên là chỉ Triệu Dã ở đại đội Tiền Tiến. Anh ta trước đây cũng từng theo đuổi Diêu Chí Anh, nhưng sau đó lại bị đám thanh niên trí thức phá hỏng chuyện.
Vì vậy, hai người không thể đến được với nhau.