"Tốt hơn con trai nhà họ Triệu." Thẩm Hoài Sơn thở dài: "Tuy nhiên, thân phận của Kim Lục Tử không đơn giản, con không nhắc nhở chị của con sao?"
Con gái mình đi theo người ta làm ăn, nên Thẩm Hoài Sơn biết ít nhiều về cậu ta.
Diêu Chí Quân do dự một lúc rồi nói: "Chị của con biết."
Chị của cậu bé cũng buôn bán cùng Kim Lục Tử, có điều Diêu Chí Quân trước nay chưa từng nói chuyện này với Thẩm Hoài Sơn. Trong lòng cậu bé cảm thấy vô cùng áy náy vì thầy đối xử với cậu bé rất tốt mà cậu bé lại giấu giếm chuyện này.
Vì vậy, Diêu Chí Quân vội vàng nói thêm: "Xem ý của chị con đi, nếu chị con cũng có ý với anh ta, con sẽ mặc kệ. Nhưng nếu chị con không thích anh ta, con sẽ giúp chị từ chối."
Đại đội Tiền Tiến có một điểm tốt là dân phong thuần phác. Mặc dù người dân nơi đây cũng có những toan tính riêng, mà nhìn chung họ vẫn là những người tốt bụng.
"Vậy sao con còn để cậu ta đi tìm chị con?"
Thẩm Hoài Sơn cảm thấy kỳ lạ. Nếu sau này Diêu Chí Quân giúp chị gái từ chối Kim Lục Tử, chẳng phải sẽ khiến mọi người đều biết chuyện sao?
Diêu Chí Quân lộ ra răng nanh: "Anh Lục Tử vừa nhìn đã biết không dễ chọc. Anh ta xuống ruộng tìm chị con, Triệu Dã nhìn thấy, có thể sẽ biết khó mà lui."
Thì ra là vậy.
Cậu bé này tuy còn trẻ tuổi mà kế sách lại rất thâm sâu.
Thẩm Hoài Sơn vuốt ve mái tóc của cậu bé, thở dài: "Con cũng không dễ dàng gì."
Nụ cười trên môi Diêu Chí Quân nhạt dần, giọng nói đã trở nên khàn khàn: "Thầy, con và chị gái có thể xuống nông thôn, có thể gặp được thầy, đó đã là một điều may mắn vô cùng."
Không biết đang lưu lạc nơi đâu như cha mẹ cậu bé, mới là những người đáng thương nhất.
Thậm chí, cậu bé còn không biết liệu họ có còn sống hay không.
Thẩm Hoài Sơn không nói gì, chỉ vỗ vai Diêu Chí Quân: "Mọi chuyện sẽ tốt đẹp, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp."
Diêu Chí Quân khẽ gật đầu.
Bên ngoài
Sau khi ra khỏi trạm xá, Kim Lục Tử đi theo hướng Diêu Chí Quân chỉ. Đi khoảng mười phút, Diêu Chí Quân đã nhìn thấy đại đội đang bận rộn làm việc trên cánh đồng.
Mùa này, cánh đồng bạt ngàn một màu xanh mướt. Vài mảnh lúa đã bắt đầu chín vàng, hứa hẹn một mùa thu hoạch bội thu.
Các xã viên trong đội sản xuất đều đang hối hả làm việc. Lão bí thư chi bộ đi lại giữa các nhóm, phân công nhiệm vụ. Mỗi nhóm thường có hai người, được giao một khu vực nhất định. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ có thể tự do làm việc riêng.
Chẳng hạn như tán gẫu, buôn chuyện, hái rau dại, nhổ cỏ heo, ... Lão bí thư chi bộ thường giả vờ không nhìn thấy.
Diêu Chí Anh là thanh niên trí thức, hơn nữa đã có nhiều năm kinh nghiệm sống ở nông thôn nên rất quen thuộc với công việc đồng áng.
Vì vậy, cô ấy không được phân công vào cùng nhóm với các xã viên khác như trước mà được xếp vào nhóm thanh niên trí thức cùng với Tào Chí Phương.
Tào Chí Phương tính tình đanh đá, Diêu Chí Anh tính cách nhút nhát. Hai người phối hợp làm việc khá ăn ý, không lo bị các xã viên khác chiếm lợi.
Tất nhiên, đây là sự sắp xếp của lão bí thư chi bộ.
Diêu Chí Anh nhổ cỏ cả buổi sáng, hai chân cô ấy tê rần. Cô ấy đi đến bên cạnh Tào Chí Phương, nói: "Chí Phương, tôi đi uống nước, lát nữa tôi quay lại."
Tào Chí Phương ừ một tiếng rồi tiếp tục làm việc. Cô ta không hề nghĩ Diêu Chí Anh lười biếng, bởi vì Diêu Chí Anh luôn làm việc chăm chỉ, điều đó ai cũng biết.
Được phân công cùng tổ với Diêu Chí Anh quả thực là một lợi thế lớn cho Tào Chí Phương!
Vì Diêu Chí Anh là chiến sĩ thi đua!
Diêu Chí Anh đi từ giữa ruộng ra bờ ruộng bên cạnh, cầm lấy chiếc bình nước ấm trên mặt đất lên chuẩn bị uống nước.
Thì Triệu Dã đi đến. Mặc dù lần trước bị vạch trần, anh ta vẫn không từ bỏ hy vọng.