Vì vậy, cô nói: "Vậy theo ý con, con đi nhà Nhị Nhạc đi, mẹ sẽ nói với dì Xuân Lan một tiếng."
Miên Miên gật đầu: "Con đi với mẹ, con đi tìm Nhị Nhạc làm bài tập."
Đúng là trẻ con, nhắc đến việc làm bài tập là lại muốn tìm bạn đồng hành.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, nhìn lướt qua đồ đạc trong phòng, lấy một túi bánh hạch đào để mang đi. Hai đứa con của Triệu Xuân Lan đang vào tuổi ăn tuổi lớn.
"Đi thôi."
Khi đến nhà Xuân Lan, cô ấy đang ở sân rửa ruột già, bồn tráng men đầy ắp ruột, mùi tanh thì khỏi phải nói.
"Chị Xuân Lan, chị mua ruột già hả?"
"Đúng vậy, hợp tác xã cung ứng bán ruột già mà không ai mua, nên chị mua về. Chồng chị thích ăn món ruột già xào mà." Triệu Xuân Lan không ngờ Thẩm Mỹ Vân đến, cô ấy xua tay bảo: "Đứng xa ra chút, kẻo dính mùi đấy."
Thẩm Mỹ Vân biết ruột già ngon, mà cô lại chịu được cái mùi này, nhân lúc Miên Miên vào nhà tìm Nhị Nhạc.
Cô lập tức nói rõ mục đích đến đây: "Mai em phải về nhà mẹ, trưa mai Miên Miên qua nhà chị ăn trưa có được không?"
"Nhanh nhất cũng phải tối mai em mới về được, nếu muộn có thể phải sáng hôm sau."
Nói rồi, cô đưa tiền với phiếu gạo ra: "Đây là tiền cơm của Miên Miên."
Thẩm Mỹ Vân ghé thăm dì Xuân Lan và Miên Miên
Biết Triệu Xuân Lan sẽ từ chối, Thẩm Mỹ Vân trực tiếp nhét tiền và phiếu gạo vào túi áo cô ấy.
Triệu Xuân Lan định nói không cần.
Có điều Thẩm Mỹ Vân đã cắt ngang lời: "Con em phải nhờ vả chị mà, chị đừng từ chối."
Trong tay cô còn cầm một túi bánh hạch đào: "Cái này thì em cho Nhị Nhạc?"
"Mỹ Vân, thật là, sao em lại khách sáo như vậy?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, gọi Miên Miên ra lấy bánh hạch đào đưa cho Nhị Nhạc với Chu Thanh Tùng. Sau đó, cô không ở lại lâu nữa mà vội vã về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mỹ Vân lên xe từ đồn trú đi về đại đội Tiền Tiến. Vừa đi được một lúc, người đưa thư đã mang theo một lá thư đến:
"Thư của đồng chí Thẩm Mỹ Vân!"
Tiếc rằng Thẩm Mỹ Vân không có nhà.
Nghe thấy tiếng động, Triệu Xuân Lan lên tiếng: "Mỹ Vân đi vắng rồi, có thể ký thay được không?"
Người đưa thư lắc đầu: "Đây là bưu kiện quan trọng, tôi sẽ quay lại sau. Thẩm Mỹ Vân đồng chí có dặn khi nào về không?"
Triệu Xuân Lan suy nghĩ một lúc: "Nhanh thì tối nay, chậm thì sáng mai."
"Cảm ơn." Người đưa thư đáp.
Anh ta quyết định quay lại vào ngày mai để hỏi xem Thẩm Mỹ Vân có nhà hay không.
Sau khi người đưa thư đi rồi, Triệu Xuân Lan lẩm bẩm: "Cũng không biết là bưu kiện quan trọng gì mà không cho ký thay."
Thật phiền phức.
Bên kia, Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay lúc này, cô đã ngồi trên xe buýt đến đại đội Tiền Tiến.
Xuất phát lúc 6 giờ sáng, sau gần ba tiếng lái xe, 10 giờ 15 phút sáng cô đã đến công xã Thắng Lợi.
Từ công xã Thắng Lợi đi xe kéo về nhà, là tầm khoảng 10 giờ rưỡi.
Sau khi xuống xe, ban đầu Thẩm Mỹ Vân định đi thẳng đến điểm thanh niên trí thức, nhưng nghĩ đến việc có thể có nhiều người ở đó, cô quyết định về nhà trước để đưa đồ cho cha mẹ.
Về đến nhà, Thẩm Mỹ Vân thấy mẹ Trần Thu Hà đang dọn dẹp vườn rau nhỏ ở sân, còn cậu thì đang khai phá một mảnh đất hoang trên sườn núi.
Trần Thu Hà từ khi nghỉ hưu đến nay chỉ chuyên tâm chăm sóc mảnh đất này. Mảnh đất tuy chỉ rộng hai ba sào, nhưng lại trồng được đủ các loại rau củ quả cho cả nhà ăn hàng ngày, không cần phải ra hợp tác xã cung ứng mua.
"Mẹ."
Thẩm Mỹ Vân leo dốc một mạch, mặt đỏ như hoa đào, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Trần Thu Hà tưởng mình nghe nhầm, bà ấy quay lại nhìn nhiều lần mới xác nhận được: "Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Là con." Cô xách theo một túi đồ, chưa kịp bước vào nhà hai bước, Trần Thu Hà đã lao đến như bay: "Sao con đột nhiên về vậy? Sao không nói cho mẹ biết một tiếng, để mẹ ra đón con."