Thẩm Mỹ Vân cười: "Con quyết định đột ngột nên chưa kịp nói.
"Chí Anh sắp kết hôn với anh Lục mà? Con về để uống rượu mừng của hai người họ."
"Vậy con cũng phải nói cho mẹ biết chứ."
Trần Thu Hà kéo Thẩm Mỹ Vân vào nhà: "Nóng không? Khát không? Ăn gì chưa? Vừa hôm qua cha con đi khám bệnh cho người ta, có xã viên biếu ông ấy một quả dưa hấu to, mẹ để trong giếng nước cho mát, con về kịp lúc, để mẹ đi cắt dưa hấu cho con."
Thẩm Mỹ Vân ngăn bà ấy lại: "Mẹ không cần cắt, con để đồ xuống rồi đi xuống núi tìm Chí Anh."
Diêu Chí Anh kết hôn, cô muốn gặp cô ấy trước để xem tình hình ra sao.
Trần Thu Hà nói: "Giờ còn sớm, mới 10 giờ rưỡi, trưa 12 giờ mới đến giờ ăn tiệc."
"Con ngồi đây đi, mẹ đi cắt dưa hấu, không làm con trễ giờ đâu."
Thẩm Mỹ Vân khuyên can không được, đành bất lực nhìn Trần Thu Hà bận rộn. Quả dưa hấu to tướng, ước chừng nặng mười cân.
Trần Thu Hà ôm dưa hấu đến, dùng dao phay khẽ khàng rạch một đường, dưa hấu tự nứt ra, chắc chắn là đã chín muồi rồi.
Khoảnh khắc màu đỏ tươi của ruột dưa hấu lộ ra, khắp không gian tràn ngập mùi hương tươi mát thơm ngọt của dưa hấu.
Ban đầu Thẩm Mỹ Vân nói không muốn ăn, giờ cô không thể kiềm được mà nuốt nước miếng. Trần Thu Hà quay lại nhìn thấy điều này, mỉm cười: "Mẹ biết con thích ăn mà."
Bà ấy cố ý chọn phần ngon nhất của quả dưa hấu, miếng dưa nhỏ mọng nước: "Nếm thử xem nào?"
Lần này Thẩm Mỹ Vân không khách sáo, cười tủm tĩm: "Vẫn là mẹ hiểu con nhất." Giữa mẹ con không cần khách sáo với nhau, vì vậy cô không nói lời cảm ơn.
Nhìn con gái ăn, Trần Thu Hà không khỏi ngắm nhìn. Quan sát một lúc, bà ấy không nhịn được lên tiếng: "Sao con gầy đi nhiều thế?"
Nhìn lại gương mặt từng đầy đặn của con gái, giờ đây đã gầy đi nhiều, cằm nhọn hơn, đôi mắt to tròn hơn.
Thẩm Mỹ Vân cắn một miếng dưa hấu mọng nước, vị ngọt thanh lan tỏa khắp đầu lưỡi, thấm sâu vào tâm hồn.
Cô ấy cười: "Mùa hè giảm cân mà, đến mùa hè cái gì cũng không muốn ăn."
Đây là lời nói thật, vì không muốn nấu cơm, làm quần quật mồ hôi đầm đìa mà không ăn bao nhiêu, nên cô thường dẫn Miên Miên ra căn tin ăn.
Thỉnh thoảng trong bữa ăn có ăn thêm chút cơm.
Trần Thu Hà có chút xót xa: "Không ấy con về nhà đi. Mẹ nấu cơm cho con ăn mỗi ngày."
Nuôi cho con gái béo lên một chút.
Thẩm Mỹ Vân ăn xong một miếng dưa hấu, vui vẻ nói: "Khó mà làm được, một là con ở bên đó đi làm, hai là Miên Miên còn đang đi học, đi về không tiện."
Kết hôn có con cái là vậy, rất nhiều lúc đều không thể tự do.
Nghe con gái nói vậy, Trần Thu Hà thở dài, chuyển sang chủ đề khác: "Con lần này về nhà nghỉ mấy ngày?"
"Nhanh thì chiều nay con đã đi, chậm thì sáng mai."
Biết mẹ muốn giữ mình lại, Thẩm Mỹ Vân lập tức nói thẳng: "Hồi về con gửi Miên Miên bên nhà chị dâu ấy, con không thể ở nhà lâu được."
Trần Thu Hà gật đầu: "Đúng vậy, con nên về sớm một chút, bằng không Miên Miên một mình sẽ sợ hãi."
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ muốn đi đồn quân không?"
"Qua đó ở với con một thời gian?"
Chuyện này...
Thẩm Mỹ Vân muốn đưa mẹ đi trú đội
Trần Thu Hà do dự hạ giọng: "Mẹ sợ là không thể rời đại đội Tiền Tiến được."
"Không sao, con sẽ hỏi thử bí thư chi bộ xem có cách nào không." Cô ấy không nỡ bỏ mặc con, như Trần Thu Hà không nỡ bỏ mặc cô vậy.
Bởi vì, cả hai đều là người làm mẹ.
Lúc này đây, Trần Thu Hà không hề phản đối.
Sau khi ăn dưa hấu xong, Thẩm Mỹ Vân mới mở hành lý ra, lộ ra bên trong là một bịch sữa bột. Bịch sữa bột này được nàng lấy ra từ lon sữa bột trẻ em, bỏ vào túi nilon.
Do đóng gói lại, nên túi nilon trong suốt này không thể nhìn ra là sản xuất ở đâu.