Diêu Chí Anh lắc đầu, Kim Lục Tử đã đi hai chuyến, dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, lúc này mới mở túi kẹo mừng, lấy một nắm chia cho mọi người trong khu thanh niên trí thức.
"Ăn kẹo nào."
Mọi người sôi nổi cảm ơn, Kim Lục Tử từ trong nhà đi ra, khi đến chỗ Tào Chí Phương, Tào Chí Phương nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp.
Là một người mẫn cảm, Tào Chí Phương cảm nhận được Kim Lục Tử đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cô ta và Diêu Chí Anh.
"Không ăn, hôm qua Chí Anh phát cho tôi rồi."
Tào Chí Phương tỏ ra kiêu hãnh, không thích thì không thích, dù sao cô ta đâu có dựa vào cậu ta mà sống đâu.
Chuyện này...
Kim Lục Tử không phát được kẹo, cậu ta sửng sốt, nhìn sang Diêu Chí Anh, Diêu Chí Anh nhận kẹo: "Chị Chí Phương?"
Tào Chí Phương nhận lấy: "Được rồi, chúc mừng Chí Anh tân hôn hạnh phúc."
Diêu Chí Anh cười, Kim Lục Tử cũng hiểu.
Cậu ta lắc đầu, gạt bỏ chuyện này ra sau đầu, nghĩ rằng trưa mai sẽ mời Tào Chí Phương uống rượu, coi như xóa bỏ hiềm khích.
Vốn dĩ không có gì to tát.
Phát xong kẹo.
Kim Lục Tử hỏi Diêu Chí Anh: "Em mời người nấu cơm chưa?"
Giữa trưa, bàn tiệc ít nhất cũng phải có hai mâm.
"Mời rồi." Diêu Chí Anh nói: "Hôm qua em đã tìm vợ với con dâu của bí thư chi bộ."
"Tổng cộng hai người."
Như vậy là đủ rồi.
Với lại có người của điểm thanh niên trí thức phụ giúp.
"Vậy được rồi."
Nói xong, họ đi nhóm lửa để chuẩn bị nấu cơm. Kim Lục Tử vừa mang đồ đến, căn bếp đã trở nên bận rộn.
Bà cụ Hồ nhìn vào chiếc giò heo nặng khoảng sáu bảy cân, không khỏi thốt lên với con dâu: "Lần này Diêu Chí Anh tìm được người yêu tốt thật đấy, của cải cũng kha khá."
Con dâu cả gật đầu: "Còn có hai con gà mái già nữa."
"Thực sự là bỏ vốn gốc."
Đồ ăn có thịt chắc được tầm hai món, mà một phần còn nhiều nữa.
Khi nói những lời này, họ không khỏi nhìn thoáng qua Kim Lục Tử: "Mà thằng bé này trông còn rất tuấn tú."
Bà cụ Hồ gật đầu: "Là người biết cách cư xử."
Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, Kim Lục Tử phát kẹo mừng cho mọi người, nếu là tên Triệu Dã kia thì tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Anh ta chỉ có một người mẹ mù keo kiệt, để cho người ngoài ăn kẹo đúng là chuyện không thể nào.
Trong đi họ còn đang nói chuyện, đằng trước đã có không ít khác, đầu tiên là cả nhà lão bí thư chi bộ, tiếp theo là xã viên trong đại đội.
Mặc dù Diêu Chí Anh không mời họ, nhưng mọi người đều đến để chung vui. Dù sao, đám cưới hỉ hả như thế này trong đại đội rất hiếm gặp.
Ngay lập tức, mười mấy người ùa vào.
Lúc này Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà mới đến. Diêu Chí Anh đang bận tiếp khách khác nên hồi sau mới chú ý thấy Thẩm Mỹ Vân.
Mắt cô ấy lập tức sáng lên, giơ tay vẫy chào: "Chị Mỹ Vân!"
Tiếng gọi của cô ấy khiến mọi người đều nhìn sang.
Thẩm Mỹ Vân ung dung bước đến, vẻ mặt chân thành: "Chúc mừng hai người nha Chí Anh, anh Lục."
Diêu Chí Anh đứng cạnh Kim Lục Tử.
Kim Lục Tử có chút bất ngờ: "Mỹ Vân, em đã về rồi?"
"Sao không báo trước một tiếng?"
Cậu ta biết Thẩm Mỹ Vân rất bận, ngày cưới lại gấp gáp, nên không thông báo cho cô, định bụng đợi gặp mặt sau sẽ bù kẹo mừng.
Diêu Chí Anh chủ động nói: "Bất ngờ nhỉ? Em gọi chị Mỹ Vân đến, không ngờ chị ấy thật sự tới."
Việc này Kim Lục Tử hoàn toàn không biết.
"Thật là bất ngờ."
Kim Lục Tử chủ động mời: "Vào nhà đi, em là bà mai của anh và Chí Anh mà."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Em cũng không ngờ." Thật sự không ngờ Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh sẽ kết hôn với nhau.
Đúng là duyên phận.
"Được rồi, hai người ở ngoài tiếp khách đi, em với mẹ vào trước đây." Diêu Chí Anh định đuổi theo nhưng bị Kim Lục Tử kéo lại: "Đón khách đã, lát nữa nói chuyện cũng không muộn."
cơm vào buổi sáng.