Hôm nay, cậu ta và Diêu Chí Anh chính là cô dâu chú rể mà.
Ai cũng chạy đi, thì toi rồi.
Thẩm Mỹ Vân bật cười nhìn Diêu Chí Anh: "Chị về điểm thanh niên trí thức như về nhà ấy mà, em không cần đi theo chị đâu, đi tiếp khách đi."
Lúc này Diêu Chí Anh mới gật đầu: "Chị đợi em nha, xong việc em sẽ qua tìm chị"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đi vào trong tìm nhóm thanh niên trí thức. Trần Thu Thu Hà thì không đi với cô, mà tự giác chạy ra sau bếp tìm bà cụ Hộ nói chuyện phiếm.
Điểm thanh niên trí thức đã được trang trí rực rỡ. Kiều Lệ Hoa với Hồ Thanh Mai nhảy lên giường đất, tự tay dán chữ hỉ lên cửa sổ, dán xong lại ngắm nghía xem có đẹp không.
Đây là lần đầu tiên có người kết hôn ở điểm thanh niên trí thức, mọi người ai cũng tất bật lo toan.
"Mỹ Vân, cô đã về rồi à?"
Kiều Lệ Hoa đang dán chữ hỉ, từ cửa sổ nhìn ra thấy Thẩm Mỹ Vân thì vô cùng ngạc nhiên. Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy bạn cũ cũng rất vui mừng.
"Đúng vậy, đến ăn mừng rượu cưới của Chí Anh, cũng tranh thủ về thăm mọi người."
Nghe vậy, Kiều Lệ Hoa suýt nhảy xuống từ giường đất, nhưng lại nhịn xuống: "Mau giúp tôi xem, tôi dán có đẹp không?"
"Đẹp lắm, dán rất đẹp."
Nghe vậy, Kiều Lệ Hoa mới nhảy xuống giường, nắm tay Thẩm Mỹ Vân: "Lâu rồi không gặp cô."
Hồ Thanh Mai gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."
Thẩm Mỹ Vân: "Hết cách rồi, bận quá."
"Mọi người cũng vậy nhỉ?"
Đúng vậy, dạo này mọi người đều bận rộn, muốn gặp nhau là rất khó khăn.
Nghe vậy, Kiều Lệ Hoa thở dài: "Thôi, hôm nay là ngày vui, không nói chuyện buồn nữa. Chúng ta hãy vui mừng cho Chí Anh."
"Cô ấy là người thứ hai trong điểm thanh niên trí thức của chúng ta kết hôn."
Thẩm Mỹ Vân được coi là người đầu tiên, nhưng lúc kết hôn cô không tổ chức ở điểm thanh niên trí thức mà từ nhà chú ruột.
Nếu nói về chuyện cưới hỏi, Diêu Chí Anh kết hôn mới thực sự là chuyện vui của điểm thanh niên trí thức.
"Còn mọi người thì sao?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi một câu.
Câu hỏi này khiến Kiều Lệ Hoa, Hồ Thanh Mai và Tào Chí Phương đều im lặng. Thực ra, tuổi của họ đã không nhỏ.
Kiều Lệ Hoa lớn nhất, đã hai mươi tám tuổi, Tào Chí Phương hai mươi sáu tuổi và Hồ Thanh Mai hai mươi bốn tuổi.
Dù ở đâu, họ đều được coi là gái lỡ thì.
"Tôi á?" Kiều Lệ Hoa là người đầu tiên trả lời. Cô ấy cười nói: "Mình hiện giờ đang làm việc trước, tự kiếm tiền tự tiêu, một mình ăn no cả nhà không đói bụng, cũng khá tốt."
Cô ấy bị chuyện tình cảm làm tổn thương, nên việc tìm kiếm đối tượng kết hôn không còn quan trọng bằng việc tập trung vào sự nghiệp.
Tào Chí Phương không có chí khí cao ngạo như Kiều Lệ Hoa. Cô ta buông tay nói: "Đi một bước tính một bước. Tôi muốn trở lại Bắc Kinh lấy ông già góa vợ còn hơn kết hôn ở đội sản xuất." Cô ta toàn tâm toàn ý muốn về Bắc Kinh, có điều không biết bao giờ mới có thể quay lại.
Cuối cùng là Hồ Thanh Mai. Suy nghĩ của cô ấy không quá mạnh mẽ, chỉ nói nhỏ nhẹ: "Tôi sẽ đi theo chị Chí Phương, chị ấy làm gì thì tôi sẽ làm đó."
Cô ấy không có năng lực của Kiều Lệ Hoa để đạt được thành công trong công việc, cũng không có quyết tâm của Tào Chí Phương. May mắn thay, cô ấy có thể nhận ra khuyết điểm của bản thân, biết rằng mình không thông minh cũng không sao hết, có thể đi theo người thông minh.
Dù sao, trong mắt Hồ Thanh Mai, trong số thanh niên trí thức ở đây, trừ Thẩm Mỹ Vân ra, người thông minh nhất chính là Tào Chí Phương.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cũng khá tốt, có hy vọng là được."
Là cô gái đến từ Bắc Kinh, trong lòng vẫn luôn tự nhận mình là người Bắc Kinh, không muốn bị coi như người nhà quê ở thôn.
Nói cho cùng, đây là quan niệm ăn sâu bén rễ trong lòng họ.
Ngay lúc họ đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào náo động.
cơm vào buổi sáng.