Cho nên, mọi người đều tranh giành số hạng của trung học chuyên nghiệp.
"Ngân Hoa, cháu tin dì Thẩm không?"
Ngân Hoa vô thức gật đầu.
"Vậy cháu hãy từ bỏ thi trung học chuyên nghiệp đi, thi thẳng vào cấp 3, cháu đi đậu vào cấp 3 thì tương lai mới có hy vọng thi đậu đại học."
Nhưng nếu thi trung học chuyên nghiệp, thì tương lai cũng có hy vọng thi đậu đại học, nhưng so với những học sinh cấp 3 chính quy, vẫn là thua về mặt thiên thời địa lợi nhân hòa.
Suy cho cùng, giáo trình học cấp 3, chính là chuẩn bị cho thi đại học, còn học trung học chuyên nghiệp lại là chuyên môn kỹ thuật.
Đương nhiên sẽ thiếu phần giáo trình văn hoá này rồi, đương nhiên, nếu với học bá thì lại khác, đối với những học sinh bình thường mà nói, cách biệt ở đây quá lớn.
Ngân Hoa có hơi thắc mắc: "Dì Thẩm, cháu có thể hỏi một câu tại sao được không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Bởi vì tương lai của cháu không thể chỉ dừng lại ở trung học chuyên nghiệp được." Cô cúi đầu xuống nhìn Ngân Hoa, đôi mắt trong trẻo, trong ánh mắt kiên định đó có kèm theo sự khích lệ: "Ngân Hoa, cháu phải thi đại học, chá phải thi trên đại học nữa, cháu phải thi nghiên cứu sinh, tương lai của cháu là sách, là văn hoá, là kiến thức, đừng chỉ nhìn thấy trước mắt, trung học chuyên nghiệp không phải tương lai của cháu."
Cô hiểu rõ hơn ai hết, bây giờ học sinh trung học chuyên nghiệp là miếng mồi ngon, nhưng tới đời sau lại vì học lực không đủ, mà bị loại bỏ.
Nếu đây là một con đường sẽ bị người ta loại bỏ, vậy thì tại sao không dứt khoát một lần, trực tiếp đi lên đỉnh.
Những lời của Thẩm Mỹ Vân, Ngân Hoa không thể hiểu hết toàn bộ, nhưng cô bé lại nghe thấy nhiệt huyết sục sôi, cô bé gật đầu lia lịa: "Dì Thẩm, cháu biết rồi ạ."
"Cảm ơn dì ạ."
Đời người trong giai đoạn mơ hồ lựa chọn, có một người đứng ra chỉ cho bạn một con đường vừa có ánh sáng vừa có tiền đồ, bây giờ có lẽ Ngân Hoa không hiểu được sự trân quý ở trong này.
Nhưng mà mười năm sau, mỗi lần cô bé nhớ lại buổi chiều ngày hôm nay, cô bé sẽ vô cùng cảm ơn Thẩm Mỹ Vân.
Nếu không có Thẩm Mỹ Vân, thì sẽ không có giáo sư Trần Ngân Hoa nổi danh như cồn của tương lai.
Chỉ điểm này của Thẩm Mỹ Vân, khiến cô bé khỏi mất công đi đường vòng hai mươi năm.
Cô bé còn nhỏ tuổi, không hiểu tầm quan trọng trong này, nhưng bí thư chi bộ già thì lại hiểu được, ông ấy nói với cô cháu gái: "Ngân Hoa à, con hãy khấn đầu với dì Thẩm đi, đây là điều con nên làm."
Bí thư chi bộ già là một người dưới quê chính gốc, ông ấy không hiểu thời cục ở bên ngoài, cũng không biết làm sao để giúp con cháu chọn lựa tương lai, nhưng ông ấy lại hiểu rất rõ một chuyện.
Chuyện ông ấy không hiểu, thì nên đi hỏi người hiểu, đối phương tuỳ tiện nói một câu, có thể khiến bọn họ bớt đi đường vòng rất nhiều năm.
Ngân Hoa nghe thấy ông nội nói vậy, lập tức khấn đầu với Thẩm Mỹ Vân, khiến Thẩm Mỹ Vân không trở tay kịp, Ngân Hoa thật sự quá nhanh rồi, cứ như thế cô chỉ đành nhận lấy, nhưng Ngân Hoa mới khấn đầu một cái.
"Được rồi Ngân Hoa, cháu và Miên Miên là bạn tốt của nhau, thì cũng giống như con cháu trong nhà dì vậy, đừng quá khách sáo."
Lúc này Ngân Hoa mới đứng dậy.
Sau khi mắt nhìn tiễn Thẩm Mỹ Vân rời đi, Ngân Hoa nói với bí thư chi bộ già: "Ông nội, con thấy dì Thẩm biết rất nhiều chuyện."
Bất luận là bất cứ vấn đề gì cứ đi hỏi dì Thẩm, đối phương đều có thể đưa ra đáp án.
Bí thư chi bộ già gật đầu: "Đó là do dì Thẩm của con đọc nhiều sách, tương lai con cũng phải giống như cô ấy, hiểu không hả?"
Ngân Hoa gật đầu, trong lòng tự thề, nhất định phải làm người giống như Thẩm Mỹ Vân.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời đi, thì trực tiếp đi thẳng về nhà, nhưng cô đâu có ngờ được Trần Thu Hà đã chờ ở đó.