Thẩm Mỹ Vân: "Anh nhìn em làm." Cô hiếm khi muốn thể hiện, xách đồ đi vào phòng bếp, Quý Trường Tranh tự nhiên đi theo.
Lúc cô đi qua, má Trương đã lấy sườn dê ra, hai phiến sườn dê lập tức sáng bừng một chỗ, thịt màu đỏ bao bọc xương cốt, thớ thịt rõ ràng, thịt rất tươi.
Chỉ nhìn đã khả quan rồi.
Bởi vì không xác định Thẩm Mỹ Vân định làm như thế nào, cho nên má Trương chỉ là rửa sạch sườn dê, cũng không động đao, chỉ là đặt ở trên thớt, lại làm cho người ta nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Thấy cô đi vào, lúc này mới hỏi: "Mỹ Vân, sườn dê này cần cắt không? Cắt thành từng miếng đó."
Thẩm Mỹ Vân: "Có ạ."
"Cắt xong rồi, để cháu ướp." Sườn dê ướp xong, lại mang đi nướng mới là ngon nhất.
Cô quay đầu nhìn Quý Trường Tranh: "Anh đi hỏi giúp em, trong nhà có mật ong không
Nếu có mật ong, quét một lớp mật ong lên sườn dê, sau khi rắc một lớp vừng, đem đi nướng chín, biến thành màu vàng cánh rán, vừng thơm giòn, thịt ngoài cháy trong mềm, mùi vị kia quả thực rất tuyệt.
Quý Trường Tranh: "Cái này phải hỏi má Trương." Trong nhà có cái gì có thể ăn, không ai rõ ràng hơn má Trương.
Má Trương lúc này lập tức nói: "Có, ở chỗ này." Bà ấy ngồi xổm xuống, từ trong ngăn tủ lấy ra một bình mật ong, bình kia Thẩm Mỹ Vân cảm thấy có chút quen thuộc, vừa nhìn là nhận ra đó là bình thuỷ tinh trước kia bọn họ lấy về, thân bình phình ra, nhét đầy mật ong màu vàng, đến mùa đông thời tiết quá lạnh, mật ong đều bị kết đông.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Múc một chén mật ong ra, bỏ vào trong nước nóng, đun nóng cách thủy, cháu muốn dùng mật ong pha loãng."
Như vậy dễ quét lên thịt một chút, nếu là loại mật ong đông lạnh này, quét nửa ngày cũng bôi không ra.
Má Trương làm theo, thật ra bà ấy không biết loại thịt nướng này, cho nên loại tình huống này, đều để Thẩm Mỹ Vân làm chủ.
Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị xong gia vị, muối, bột ngọt, bột ớt, bột thì là, dầu vừng, gừng sợi, hành tây, sau khi sơ chế xong toàn bộ, trực tiếp đổ lên sườn dê, bôi đều một lần.
Thời gian chờ đợi, má Trương lập tức hâm nóng mật ong, Thẩm Mỹ Vân nhận lấy mật ong đã tan, trực tiếp quét một lớp lên sườn dê, như vậy có thể bảo đảm sườn dê nướng ra, màu sắc tươi sáng, thịt tươi mới.
Quét xong, đợi mười lăm phút, sau khi xác định đã ướp sdur, lúc này cô mới nói với má Trương: "Quý Trường Tranh, má Trương, mọi người giúp cháu cắt những sườn cừu này thành từng miếng một." Lúc ướp, là để tiện ướp toàn bộ, nhưng nếu như sườn cừu nướng, miếng thịt có hạn, quá lớn thì rất khó nướng chín, nếu muốn nướng nhanh, vẫn phải cắt thành từng miếng, lúc này mới tiện.
Quý Trường Tranh và má Trương đương nhiên không có lý nào lại không đồng ý.
Thừa dịp bọn họ đi cắt sườn dê, Thẩm Mỹ Vân lại mang thịt dê, thịt bò, bơ, cùng với thịt ba chỉ ra, cùng nhau cắt thành từng miếng nhỏ, lại dùng gia vị ướp thịt.
Lúc này, cô mới nhớ ra một việc chính: "Nếu muốn nướng thịt, nhất định phải có que, nhà chúng ta có qe xiên thịt không?"
Cái này thật đúng là khiến Quý Trường Tranh cùng má Trương trở tay không kịp: "Muốn dạng que gì?"
Thẩm Mỹ Vân: "Que tre hay que sắt đều được, tốt nhất là đầu nhọn."
"Để anh nghĩ biện pháp."
Quý Trường Tranh thu tay lại, giao miếng thịt dê trong tay cho má Trương chia, còn anh thì lại chạy ra ngoài một chuyến, chờ lúc trở về, trên người anh khiêng một cây trúc mới vừa chặt về.
Mọi người: "Trường Tranh, cậu đang làm gì vậy?"
Các chị dâu nhịn không được hỏi một câu.
"Làm thịt nướng phải dùng que xiên."
Anh gọi Thẩm Mỹ Vân ra xem: "Làm thành cái dạng gì, em vẽ cho anh."
Thẩm Mỹ Vân cũng biết ý, trực tiếp cầm bút vẽ một mũi tên lên giấy.
Quý Trường Tranh nhìn một lát, trả lời: "Hiểu rồi." Cầm một con dao đốn củi, anh lập tức bắt đầu chẻ tre, động tĩnh này, khiến Tống Ngọc Thư và Trần Viễn của nhà họ Tống sát vách đều kinh động tới.