"Trường Tranh, cậu đang làm gì vậy?"
Tống Ngọc Thư rất tò mò.
Quý Trường Tranh: "Chẻ tre."
"Đây là để làm gì?"
Tống Ngọc Thư vẻ mặt mơ hồ, cô ấy hỏi Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh vừa dùng dao đốn củi bổ trúc, cả một cây trúc tròn bị một chẻ hai nửa, nhặt lên một miếng trong đó tiếp tục bổ xuống lúc này mới trả lời: "Nướng thịt."
Nướng thịt?
Tống Ngọc Thư bối rối: "Đây là làm gì?"
Quên đi, nói chuyện cùng Quý Trường Tranh này không thu thập được gì, đợi thật lâu cũng không trả lời, nếu muốn hỏi cho ra lẽ, vẫn là đi tìm Thẩm Mỹ Vân.
Tống Ngọc Thư dứt khoát chạy vào: "Tôi đi hỏi Mỹ Vân."
Lúc cô ấy đi vào, Thẩm Mỹ Vân ướp các loại thịt, Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà thì nhìn chằm chằm động tác của cô: "Sau đó thì sao?"
Không đợi Thẩm Mỹ Vân trả lời, Tống Ngọc Thư chạy vào theo: "Thịt nướng là cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới Tống Ngọc Thư cũng tới, cô ấy lập tức chỉ vào thịt ướp dưới tay mình: "Chính là ướp thịt kỹ, xiên lên đặt ở trên lửa nướng, nướng chín sau đó quét bột ớt lên, thì là thịt nướng."
Cô còn chưa nói xong, Tống Ngọc Thư đã bắt đầu nuốt nước miếng.
"Chị muốn ăn."
"Vậy tới hỗ trợ em." Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Em đều ướp xong những loại thịt này rồi, chị cùng ta hai chị dâu của em xiên những loại thịt này lên là được."
Thịt xiên nướng là một công trình lớn, dù sao cũng quá nhiều công đoạn.
Thịt bò một cân, bơ hai cân, thịt ba chỉ hai cân, thịt dê ba cân, còn có một miếng sườn dê, nửa bên sườn đã là mười một miếng, cộng thêm má Trương còn nạo ba củ khoai tây, lại là non nửa chậu, những thứ này nếu muốn xiên hết toàn bộ, có thể phải tốn không ít thời gian.
Tống Ngọc Thư không biết xiên thịt gian khổ như thế nào, cô ấy chỉ vỗ ngực: "Đều giao cho chị." Vì ăn, cô ấy làm cái gì cũng được!
Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà bên cạnh cũng gật đầu: "Bọn chị cũng làm được."
Nếu không là không giúp được gì, đã sớm bắt đầu động tay động chân rồi.
Ướp xong một đống thịt cuối cùng, Thẩm Mỹ Vân lập tức nói: "Đều bưng ra sân nhà, thịt xiên bên ngoài rộng rãi một chút."
Phòng bếp lớn như vậy, càng nhiều người, lập tức có vẻ chật chội, có chút không xoay người được.
"Không thành vấn đề."
Tống Ngọc Thư bưng một cái chậu tráng men màu vàng chừng mười cm đi theo ra ngoài, đặt lên bàn đá lộ thiên kia, gió bấc thổi qua, cực kỳ lạnh.
Cho dù chuyển thêm chậu than ra ngoài, nó vẫn quá lạnh.
Cái này...
"Tôi đi nhóm than." Từ Phượng Hà nói: "Nhóm than xong bưng ra."
Tống Ngọc Thư: "Phiền phức rồi."
Một bên khác, Trần Viễn nhìn Quý Trường Tranh chẻ thanh trúc, một dao đi xuống, ngón tay hơi hơi mở ra, thanh trúc rơi xuống, anh ấy cứ đứng nhìn một lát.
"Phải chặt bao nhiêu?"
Cái này làm sao anh biết được, Quý Trường Tranh hiện tại lập tức hoài nghi, cây trúc này có đủ dùng hay không?
"Quên đi, để anh chẻ cùng." Trần Viễn tìm một con dao khác, có anh ấy gia nhập, hiển nhiên cũng nhanh không ít.
Quý Trường Tranh phụ trách chẻ thàng que, Trần Viễn phụ trách gọt đầu nhọn, một lúc sau, một bó que trúc cứ như vậy làm xong, thế nhưng không phải loại hình tròn, mà là loại dẹp dẹp.
Tự thân chẻ tre có thể làm thành cái dạng này, đã cực kỳ không dễ dàng.
"Chỗ này tổng cộng có bao nhiêu que?"
"Ai mà đếm chứ."
"Dùng trước đi, không đủ, bọn anh ở đây nghĩ biện pháp."
Trần Viễn nói.
Tống Ngọc Thư suy nghĩ một chút: "Cảm giác không đủ lắm."
Thịt cũng có nhiều như vậy, mấy que tre ở đây cũng chỉ có một bó, Trần Viễn bất đắc dĩ: "Dùng trước xem?"
Tống Ngọc Thư lúc này mới không dong dài, cầm một bó thẻ tre đi tìm Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, phải làm thế nào đây?"
Thẩm Mỹ Vân còn đang ở trong bếp sưởi ấm, tay cắt thịt bị đông lạnh tê dại, lúc này bị lửa hong, mới nóng lên vài phần.
"Đưa cho em." Cô cầm lấy một cây tăm trúc, lại cầm một nắm thịt dê đã cắt sẵn, dùng tăm trúc xiên thịt dê lên, một khối hai khối ba khối bốn khối năm khối.