Trên một cây tăm trúc nhiều nhất có thể xâu năm miếng thịt, đã là tràn đầy thịt.
"Vậy thôi."
Thẩm Mỹ Vân làm mẫu cho mọi người: "Tất cả thịt đều xâu như thế này."
"Bơ cũng vậy." Cô không cắt bơ thành khối, quá khó xâu, ăn cũng quá ít, đơn giản cắt thành một sợi dài, từng sợi từng sợi, thuộc loại vừa vặn.
Cái này, tất cả mọi người đều xem hiểu.
Vì thế, cả nhà đều ngồi xuống hỗ trợ xiên thịt xiên, thậm chí là ông Quý cũng làm. Lúc bà Quý dẫn Miên Miên trở về, lập tức thấy một đống người ngồi trong sân nhà mình.
Bà ấy nhất thời bất ngờ: "Thời tiết lạnh như vậy, mọi người ngồi bên ngoài làm gì?"
Bà ấy vừa hỏi, mọi người đồng loạt quay đầu lại: "Thịt xiên nướng, Mỹ Vân nói làm thịt nướng ăn."
Cái này...
Bà Quý nhìn thoáng qua, cũng tò mò: "Vậy các con chờ mẹ một chút, lát nữa mẹ cũng làm." Bà vốn không thích xuống bếp, nhưng nhìn thấy mình cầm thịt, xâu trên que tre, thoạt nhìn vô cùng dễ, lập tức hứng thú.
Vào nhà thu dọn một phen, lại mặc một cái tạp dề bên ngoài quần áo, lập tức đi theo tới, mà Miên Miên đã bắt đầu từ trước, cô bé từ lúc vừa vào sân nhìn thấy xâu thịt nướng kia, lập tức đi không nổi đường khác.
"Mẹ, con cũng muốn xiên thịt."
"Đi rửa tay lại đây, phần này của mẹ giao cho con."
Lần này, Miên Miên hai mắt sáng lên: "Con đi ngay bây giờ đây." Cô bé rửa tay xong lại đây, vừa vặn bà Quý cũng thay xong quần áo, hai bà cháu cực kỳ ăn ý, mỗi người dọn một cái đôn nhỏ, ngồi xuống bắt đầu xâu thịt.
Ngay cả động tác cũng nhất trí thần kỳ, điều này làm cho mọi người có chút kinh ngạc.
"Miên Miên rất giống mẹ."
Hướng Hồng Anh nhịn không được cảm thán một câu, điều này làm cho bà Quý cực kỳ vui vẻ, bà hơi nghiêng đầu đối mặt với Miên Miên: "Cháu gái mẹ đương nhiên giống mẹ."
Trong giọng nói còn mang theo vài phần đắc ý, làm mọi người buồn cười.
Đến cả Thẩm Mỹ Vân đều cười cười, có bà Quý cùng Miên Miên gia nhập, cô lập tức hoàn toàn không ra tay, chỉ ngồi nghỉ ngơi.
Nhiều người, cho nên xiên thịt cực nhanh, chỉ nửa tiếng sau đã xiên xong tất cả đồ ăn.
Kế tiếp chính là Thẩm Mỹ Vân biểu diễn, Thẩm Mỹ Vân cũng không muốn một mình nướng xiên nướng, nhiều người ăn như vậy, dù sao, cô cũng muốn ăn.
Đơn giản, dự định truyền kỹ thuật nướng xiên thịt lại cho mọi người.
Sau khi Quý Trường Tranh và má Trương đốt than vào chậu trên sân, Thẩm Mỹ Vân lập tức hỏi mọi người: "Mọi người có muốn ăn thịt xiên nướng do chính tay mình nướng không?"
Coi vừa hỏi, ngược lại không ai có thể từ chối.
Ngay cả ông Quý cũng không nhịn được nhìn qua.
"Muốn ăn thịt xiên nướng của mình, vậy lát nữa học theo con."
Thẩm Mỹ Vân cầm năm xâu thịt dê vừa xiên ra, đặt ở trên giá, than bên trong đỏ rực, chỉ chốc lát thịt kia lập tức co lên, ngay cả mùi thơm cũng tản mát ra, ước chừng nướng hai phút sau, cô lập tức thay đổi nướng mặt khác.
"Cứ như vậy, lật qua lật lại, nướng chừng năm phút cơ bản đã chín, nếu không xác định giống như xào rau bình thường là được rồi."
Cô nói tỉ mỉ, mọi người trên cơ bản đều có thể nghe rõ.
"Hiểu rồi."
Tất cả mọi người bắt đầu học theo, đến phía sau giá than không đủ dùng, má Trương lại đi nhóm thêm một cái, dời đi một bộ phận người tới, lúc này mới miễn cưỡng đủ dùng.
Người từng làm thịt nướng đều biết, thịt nướng chỉ khi nướng chín, mùi thơm kia lập tức theo không ngừng tản mát ra ngoài.
Một người hàng xóm ở ngõ nhỏ, lập tức hít mũi: "Thơm quá."
Mọi người men theo mùi thơm tìm được nhà họ Quý, nhìn thấy trận chiến trong sân nhà họ Quý, nhất thời kinh ngạc: "Không phải, lão Quý à, các ông đang làm gì vậy?"
Trong tay ông Quý còn cầm thịt dê nướng, ông nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn thoáng qua: "Mỹ Vân nhà tôi nói dạy mọi người làm thịt nướng ăn."
Thật ra ông ấy cũng không hiểu nướng thịt là gì, chính là cảm thấy rất thú vị, lập tức cùng nhau gia nhập vào.
"Thịt nướng sao?"9
Mọi người rất tò mò nhìn qua.