"Bác gái ơi, nếu bác đã biết, tại sao phải biết rõ còn cố hỏi?" Cô bé nhăn cái mũi nhỏ, dùng giọng điệu cực kỳ buồn bực hỏi: "Người lớn thật kỳ quái, lại hỏi một ít chuyện mình đã biết."
Đây cũng chính là thừa nhận, quần áo này là bà nội Quý mua.
Trong mắt Miên Miên, cô bé trở lại nhà họ Quý mặc quần áo mới không phải rất bình thường sao? Cho dù cô bé không trở về, bà nội cũng sẽ chuẩn bị cho cô một tủ quần áo mới, chỉ chờ cô bé trở về mặc thôi.
Bác gái vì sao dùng một giọng điệu rất ghen tị hỏi như vậy.
Cố Tuyết Cầm bị đứa bé chặn miệng, sắc mặt lập tức tái mét, chị ta còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị Quý Minh Thanh bên cạnh túm lấy, Quý Minh Thanh đã trưởng thành, cậu ta rất cao lớn, trực tiếp kẹp mẹ Cố Tuyết Cầm ở dưới tay, kẹp đi.
Vừa đi, vừa nói: "Mẹ, quần áo khi con còn bé đều là bà nội mua, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy."
Cậu ta không cần phải hỏi Miên Miên xem quần áo trên người em gái là ai mua, như vậy thật không có ý nghĩa, cũng rất hẹp hòi.
Ngược lại dễ dàng làm cho người ta khinh thường.
Cố Tuyết Cầm bị con trai giáo huấn một trận, lúc này chị ta ồn ào nói: "Thì sao? Con là huyết mạch nhà họ Quý, Thẩm Miên Miên phải không? Con nhỏ đó thậm chí cũng không họ Quý."
Chị ta vừa dứt lời, trong viện lần nữa yên tĩnh lại.
Miên Miên không biết làm sao đứng tại chỗ, mà Quý Trường Tranh từ trong phòng lững thững đi ra, anh mang một đôi giày da ba khớp mới tinh cọ sáng, giẫm trên mặt đất, phát ra âm thanh lộp bộp lộp bộp.
Mỗi một lần đều giống như giẫm lên trái tim Cố Tuyết Cầm, mỗi một bước anh đi về phía trước, Cố Tuyết Cầm lập tức theo bản năng lui về phía sau một bước.
"Cậu cậu cậu, muốn làm cái gì?" Giọng nói có vài phần run rẩy mà Cố Tuyết Cầm cũng không nhận ra.
Quý Trường Tranh dừng bước, đứng ở vị trí cách Cố Tuyết Cầm hơn một mét, vóc dáng anh cực cao, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay giao nhau trước ngực, mang theo tính áp bách nói không nên lời.
"Chị dâu, chị đang nói gì lặp lại một lần nữa." Từng chữ rõ ràng, vừa chậm vừa nặng.
Điều này lại làm cho Cố Tuyết Cầm vô thức run lên: "Trường Tranh, cậu đây là có ý gì?"
Chị ta vẫn luôn sợ hãi em chồng này của mình.
Quý Trường Tranh ngước mắt lên, đôi mắt đen tuấn tú dường như có thể nhìn thấu tất cả: "Tôi đang nói một lần."
Nói gì cơ?
Cố Tuyết Cầm ngây ngẩn cả người, rất nhanh chị ta lập tức hiểu, mặt của chị ta đỏ bừng, sắc bén nhấn mạnh: "Tôi là chị dâu của cậu đó! Là chị dâu, Trường Tranh, xin cậu phân rõ thân phận của mình."
Giọng nói cất cao, dường như cho chị ta đủ dũng khí, cũng cho chị ta thân phận khiêu chiến với Quý Trường Tranh, dù sao, chị ta là chị dâu của Quý Trường Tranh!
Chị ta vừa nhấn mạnh sự thật này, dường như như vậy có thể áp đảo Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh ngữ khí bình tĩnh: "Cũng có thể không phải."
Chỉ năm chữ ngắn gọn, khiến Cố Tuyết Cầm lúc đầu còn đang gào thét, trong nháy mắt tắt máy: "Cậu nói cái gì? Cậu hỏi lại lần nữa."
"Nếu như chị nghe không hiểu, tôi có thể gọi anh cả trở về, câu thông cùng anh cả."
"Không thể!"
Cố Tuyết Cầm gần như từ chối theo phản xạ có điều kiện, giọng nói vừa nhọn vừa sắc, lần trước chị ta và Quý Trường Đông thiếu chút nữa đến cục dân chính ly hôn, sau đó chị ta đau khổ cầu xin một lúc lâu, hơn nữa Minh Viễn và Minh Thanh làm bè, lúc này đối phương mới không ly hôn với chị ta.
Quý Trường Tranh nhìn chị ta, không nói gì.
Cố Tuyết Cầm lập tức mềm nhũn: "Trường Tranh, tôi sai rồi, cậu đừng đi tìm anh trai cậu."
Chị ta tiến lên một bước, thấp giọng cầu xin: "Tôi thật sự biết sai rồi, tôi chỉ ghen tị mẹ đối xử với Miên Miên quá tốt, thật sự, sau này khẳng định tôi sẽ không ghen tị nữa."