"Phải đến sớm một chút, mới có thể mua được."
Nếu đến muộn thì chưa chắc đã mua được.
Trần Hà Đường thầm tính toán, một cái bánh mè 10 xu, cộng thêm một bát tào phớ 5 xu, cộng lại thành 20 xu.
Và với sức ăn của ông ta, có thể ăn một lúc năm cái bánh. Một mình ông ta ăn buổi sáng đã mất một đồng tiền rồi, vậy ai mà ăn nỗi?"
Trần Hà Đường lắc đầu: "Ăn một lần là đủ rồi, không cần phải ngày nào cũng ăn."
Đây là xót tiền.
Thẩm Mỹ Vân lập tức hiểu ra, liếc mắt nhìn Trần Thu Hà trao đổi một cái, Trần Thu Hà gật đầu.
Ý nói rằng sau này mình sẽ có cơ hội đưa Trần Hà Đường đến ăn. Khi cả nhà ăn sáng xong về đến ngõ Ngọc Kiều thì đã hơn mười giờ.
Thực ra lúc này trong Đại Tạp Viện không có ai. Những người phải đi làm đều đã đi làm, hững người còn lại trong gia đình đều là các bà bác, ông chú đã nghỉ hưu hoặc thất nghiệp.
Hay những đồng chí công nhân làm ca đêm đang ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc cả nhà Thẩm Mỹ Vân bước vào, cả tứ hợp viện đều yên lặng như tờ. Vì trời quá nóng nên nhiều bà bác, ông chú đều trốn ở hành lang để hóng mát, cũng không phải là hóng mát đơn thuần, mà trên tay mỗi người đều có việc đang làm, ngườ thì đang dán hộp diêm, người thì đang xâu hạt.
Hỗ trợ thêm cho gia đình.
Khi cả nhà Thẩm Mỹ Vân bước vào, những người ngồi hóng mát trong lối đi, lập tức ngạc nhiên, họ còn cho rằng mình nhìn nhầm, không khỏi dụi dụi mắt.
"Bác sĩ Thẩm? Cô giáo Trần? Mọi người về rồi sao?"
Giọng nói to và ngạc nhiên này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ồ, đó là sự thật, tôi không nhìn nhầm chứ? Mọi người đây là?"
Tất cả mọi người đều hết sức bất ngờ, đều không quan tâm đến công việc đang làm, tất cả đều đứng dậy, vây quanh Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà.
Nhìn thấy những người hàng xóm cũ lâu năm ngày xưa, khiến Trần Thu Hà xúc động bùi ngùi: "Đúng vậy, chúng tôi về rồi đây."
Nhận được lời xác nhận, mọi người đều vui mừng cho họ.
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Bà Ngô sau khi nhận được tin, thậm chí còn phải chống nạng và tập tễnh, bước đi loạng choạng, muốn chạy ra thật nhanh, nhưng làm sao được khi thực tế là tuổi tác đã cao rồi, chân không thuận tiện, nhưng cho dù là như vậy, bà ấy vẫn vịn vào tường đi thật nhanh.
Vừa đi, vừa hỏi.
"Đâu rồi? Đâu rồi? Bác sĩ Thẩm và cô giáo Trần đã về rồi?"
"Đang ở phía trước đó."
Nghe vậy, bà Ngô chạy nhanh hơn, Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy da đầu tê dại, đi tới hai ba bước đỡ lấy tay bà Ngô: "Bà Ngô, cẩn thận, bà cẩn thận chút."
Bà cụ năm nay đã ngoài bảy mươi, sắp là người bước sang tuổi tám mươi rồi, còn chạy nhanh như thế, nếu như mà ngã thì coi như xong.
Bà Ngô được đỡ lấy, thở hổn hển: "Bà nghe người ta nói, ba mẹ cháu về rồi, người đâu rồi?"
Bà Ngô nhìn theo hướng Thẩm Mỹ Vân chỉ, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà, hốc mắt bà cụ nóng lên: "Về rồi ư?"
Thật kỳ lạ, Trần Thu Hà đã cảm giác được, bà ấy nhìn qua từ trong đám đông thấy bà Ngô đi đến, mỉm cười gật đầu: "Về rồi."
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi mà."
Ba lần liên tiếp, có thể tưởng tượng được tâm trạng bà Ngô xúc động đến nhường nào. Phải biết rằng bà cụ giữ chìa khóa của nhà họ Thẩm năm này qua năm khác, mà tuổi của bà cụ mỗi năm một già đi, bà cụ còn cho rằng cả đời này của mình sẽ không đợi được hai vợ chồng họ quay về.
Thật không ngờ rằng, lại chờ được rồi.
Bà Ngô rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay Trần Thu Hà: "Mấy năm nay ở dưới đó thế nào?"
Câu nói này, bà cụ không biết đã nghĩ bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng hỏi ra được.
Trần Thu Hà mỉm cười quay lại trước mặt bà Ngô: "Bà nhìn bộ dạng của con là biết, con đã tìm được anh trai ruột của con ở dưới đó, có anh ấy chăm sóc nên con không phải chịu thua thiệt gì."