[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1963 - Chương 1963: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không

 Chương 1963: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không Chương 1963: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không Chương 1963: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không

Nói xong, bà ấy kéo Trần Hà Đường ra: "Đây là anh cả của con."

Trần Hà Đường không biết mối quan hệ giữa hai người, nhưng nhìn thấy lời giới thiệu trịnh trọng của em gái, ông ta gật, gật đầu: "Chị cả."

Gọi một tiếng như vậy.

Trần Thu Hà và bà Ngô đều không tránh khỏi nhìn sang.

"Câu gọi tôi là chị cả?"

Bà Ngô sửng sốt nói, bà cụ đã là một bà già bảy mươi mấy, sắp bước qua tuổi tám mươi rồi, người đàn ông trước mặt gọi bà cụ là chị cả?

Trần Hà Đường: "Đúng vậy, tôi cũng là người gần đất xa trời rồi, gọi một tiếng chị cả, cũng không ngoa đâu".

Năm nay ông ta đã ngoài năm mươi rồi.

Đều già cả hết rồi.

Lý do này khiến bà Ngô không thể bác bỏ được, bà cụ không nhịn được cười, tia thương cảm và xúc động trong lòng đó cũng biến mất, không nhịn được nói với Trần Thu Hà rằng: "Anh cả của con ấy à, là người thú vị."

Đây có thể là lời đánh giá cao nhất mà Trần Hà Đường từng nhận được từ người ngoài, dù sao thì vẻ ngoài của ông ta cực kỳ hung dữ nhưng bà Ngô lại không hề sợ hãi, lại còn khen ông ta thú vị.

Điều này thực sự khiến Trần Hà Đường bất ngờ, cũng mang lại cho ông ta cảm giác yên ổn khi đến Bắc Kinh sinh sống.

Trần Thu Hà ở bên cạnh nghe bà Ngô nhận xét về anh cả như thế, bà ấy cười nói: "Anh cả của con là người rất thú vị, chờ sau này bà thân thiết thì sẽ biết ạ."

"Đi thôi, đi thôi. Đừng đứng chặn trong sân mà nói nói chuyện nữa, chúng ta đi vào thôi."

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức nhường đường. Cây hòe dưới chân tường tiện bị gió thổi bay, lá vang lên xào xạc, khiến ve sầu kêu inh ỏi.

Điều này khiến Trần Thu Hà không nhịn được bước nhanh hơn một chút, đi phía trước dẫn đường mở cửa.

Thẩm Mỹ Vân tụt lại phía sau, không nhịn được thì thầm với Quý Trường Tranh: "Anh có phát hiện ra không, sau khi mẹ của em vào đến viện, cả người đã thả lỏng được đôi chút."

Trước đó ở đại đội Tiến Lên cũng tốt, nhưng đó là một nơi xa lạ, đối với Trần Thu Hà, tiểu viện nhỏ này là mới là nhà của bà ấy.

Bà ấy đã sống ở đây được gần hai mươi năm.

Người ta nói ổ vàng, ổ bạc không bằng chuồng chó nhà mình.

Đó chính là đạo lý này.

Nhưng mà, lúc chờ mở cửa, Trần Thu Hà đã nhét chìa khóa vào nhiều lần nhưng không nhét vào được.

"Sao vậy hả?"

Thấy Trần Thu Hà đứng ngây ở đó, Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Hoài Sơn cùng lúc hỏi một câu, Trần Thu Hà nắm chặt chìa khóa hỏi: "Mở không ra?"

Bà Ngô nói theo bản năng: "Chìa khóa vẫn là chiếc khóa đó mà, lúc anh đi, lúc hai người đi giao cho tôi." Bao nhiêu năm nay, bà cụ vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, cũng không lấy nhầm.

Trần Thu Hà: "Là chiếc chìa này, nhưng mở không được."

Thẩm Hoài Sơn nhìn qua, vừa nhìn thoáng qua đã hiểu: "Có người đã thay ổ khóa nhà chúng ta rồi?"

Chuyện này...

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Bà Ngô thực sự không biết: "Ai thay?"

Ngược lại là có người hàng xóm trong đại tạp viện hình như đã nhớ ra điều gì đó, chìm vào hồi ức: "Bà Ngô, bà còn nhớ lúc đó, sau khi bác sĩ Thẩm bọn họ đi rồi, sau đó ban khu phố có cấp nhà, để cho người ngoài vào ở nhà của bác sĩ Thẩm không?"

Chuyện này, sao bà Ngô không nhớ được chứ?

Bà cụ đã thanh nhã được nửa đời người, lúc đó có người ngoài muốn đến ở nhà của Thẩm Hoài Sơn, bà Ngô đã hứa với ông ấy là sẽ trông coi ngôi nhà cẩn thận.

Khi đó, bà Ngô đã dùng một cách la khóc om sòm, giúp cả nhà Thẩm Mỹ Vân giữ được ngôi nhà của mình.

Không có bà cụ.

Nhất định đứng canh ở cửa, ai dám vào sống trong ngôi nhà này, bà cụ sẽ đập đầu vào cửa nhà người ta mà chết.

Đây là những lời tàn nhẫn, nhưng là sự thật.

BàNgô không phải nói đùa, bà cụ thật sự dám làm như vậy, sau mấy lần liên tiếp, người ở ban khu phố không còn quay lại nữa, không dám phân bổ hộ gia đình đến ở nữa.

Bình Luận (0)
Comment