Nhà quá bẩn, nếu không dọn dẹp thì sẽ không có chỗ để qua đêm.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Vây anh cẩn thận nhé, đừng đánh nhau nha." Quý Trường Tranh lúc hai mươi tuổi đầu ra mặt sẽ đánh nhau, còn Quý Trường Tranh ba mươi tuổi đã quen thuyết phục người khác bằng lý lẽ.
Anh mỉm cười: "Anh biết rồi."
Sau khi anh đi rồi, Trần Thu Hà nhìn theo bóng lưng anh, lo lắng không nói nên lời: "Mỹ Vân, để Quý Trường Tranh đi liệu có phải không hay lắm không?"
"Sẽ không."
Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh nói: "Quý Trường Tranh ra mặt thích hợp hơn ai hết."
Trần Thu Hà còn đang lo lắng, Thẩm Hoài Sơn khuyên bà ấy: "Thu Hà, bà quên rồi sao, lúc đó chuyện chúng ta về quê, chỉ một câu của Trường Tranh là đã phân chúng ta và Mỹ Vân ở cùng nhau rồi."
Cũng chỉ sau này họ mới biết.
Đây chính là nói có người ở trong triều dễ làm việc.
Nghe những lời này, Trần Thu Hà nghe xong mới yên tâm vào nhà dọn dẹp đồ đạc. Còn tưởng rằng Quý Trường Tranh sẽ đi rất lâu.
Không ngờ rằng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã quay trở lại.
Trên tay anh còn cầm theo tờ giấy thông báo trả nhà. Anh vừa quay lại, mấy người Thẩm Mỹ Vân lập tức vây lấy anh.
"Thế nào rồi? Giải quyết xong chưa?"
"Phía ban đường phố có làm khó gì anh không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu đưa giấy thông báo trả nhà cho Thẩm Hoài Sơn: "Đây là giấy trả nhà mà họ đã đóng dấu, ba mẹ cất kỹ nhé."
"Những tình huống như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Chuyện mà Quý Trường Tranh đã đi giải quyết, đương nhiên là làm một lần đến nơi đến chốn, là một người đến từ Bắc Kinh, anh biết rõ hơn ai hết cách vận hành các quy tắc và thủ tục ở đây.
Có được thông báo trả lại ngôi nhà mỏng manh này, đã giải quyết triệt để vấn đề rồi.
Sau khi Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn nhìn thấy giấy trả nhà, cả hai đều sững sờ cầm lấy và đọc kỹ một lượt, lần này trong lòng mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
"Trường Tranh, cảm ơn con nhé."
Có Quý Trường Tranh, tất cả những vấn đề này đều được giải quyết dễ dàng.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Ba mẹ, đừng coi con như người ngoài."
"Đây là việc con nên làm."
"Ngoài ra, không phải ba mẹ đã về đến Bắc Kinh rồi sao? Phía ba mẹ con hỏi, xem lúc nào ba mẹ thuận tiện, họ đến thăm một chuyến."
Đây được xem như là là chuyến thăm chính thức đầu tiên giữa hai nhà tại Bắc Kinh.
Đương nhiên, trước đây khi ở Đại đội Tiến Lên, lần gặp mặt đó, mọi người đều vội vàng, hai bên thật sự cũng không chuẩn bị được gì.
Bỗng nhiên nghe Quý Trường Tranh nói ba mẹ anh muốn đến thăm nhà, điều này khiến Trần Thu Hà lập tức lo lắng: "Nhà còn bừa bộn lắm, đợi vài ngày nữa, chúng ta dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi tính sau."
Hơn nữa, rất nhiều đồ đạc trong nhà phải được thay thế, năm đó lúc họ rời khỏi nhà, nhà của họ đã từng bị đập phá, đến cả cửa sổ kính của nhà bếp cũng bị vỡ.
Cũng không còn được mấy cái bát lành lặn.
Những thứ này đều cần có thời gian để dọn dẹp, mua và sắp đặt.
Quý Trường Tranh cũng không vội, anh gật đầu nói: "Không sao ạ, ăn một bữa cơm trước khi con và Mỹ Vân đi là được, về thời gian ba mẹ có thể bàn bạc xem."
"Hơn nữa đều là người nhà cả mà, mẹ không cần quá lo lắng."
Anh và Mỹ Vân đã kết hôn nhiều năm, sớm đã coi họ hàng của nhau như người của mình rồi.
Nói thì nói vậy, nhưng nói không lo lắng thì là nói dối.
Trần Thu Hà không muốn làm hỏng hứng thú của con, cũng biết đây là phép tắc lễ nghĩa, bà ấy gật đầu: "Được, để mẹ bàn bạc với ba còn xong rồi báo cho con thời gian."
Phải mất ba ngày để dọn dẹp nhà cửa.
Không chỉ là dọn dẹp, vệ sinh nhà cửa mà còn mua những vật dụng gia đình như bát đũa nhà bếp, bàn ghế phòng khách, bình nấu nước nóng, lu tráng men, dĩa tráng men, tách trà, ghế dài, tủ quần áo.
Vân vân.