Nếu muốn lập ra một cái nhà, đây đều là những thứ cần thiết, hơn nữa trong nhà chỉ có hai phòng, đây đã là căn nhà to nhất của đại tạp viện bọn họ rồi.
Để cho Trần Hà Đường có thể ở được, Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường cũng đã cải tạo lại căn nhà của mình, phòng khách ban đầu có diện tích khoảng 20 mét vuông và ngày thường cũng không được sử dụng nhiều, Thẩm Hoài Sơn cảm thấy có thể dành ra một nửa diện tích, làm một cái vách ngăn, như vậy có thể thêm được một phòng ngủ, phòng ngủ này để cho Trần Hà Đường ở.
Còn căn phòng trước khi Mỹ Vân đi lấy chồng đó, Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn đắn đo suy nghĩ trước sau, vẫn không đành lòng động vào căn phòng đó. Căn phòng đó chứa đựng tất cả những kỷ niệm thời niên thiếu của Mỹ Vân, động vào nó thì sau này Mỹ Vân về nhà sẽ phải ở trong một căn phòng xa lạ.
Trần Thu Hà không vui, Thẩm Hoài Sơn cũng không hài lòng, hai người bàn bạc một hồi, quyết định dịch chuyển một nửa phòng khách.
Ít nhất cũng được mười mét vuông, đủ để xây một phòng ngủ mới toanh, vẫn đủ dùng, vì nó, Trần Thu Hà còn cố ý đi tìm thợ mộc đặt làm một chiếc giường lớn rộng một mét năm, dài hai mét đặt vào trong.
Đúng là Trần Hà Đường to lớn, giường nhỏ ngủ sẽ không thoải mái, nếu đặt chiếc giường này vào thì phòng ngủ sẽ trông rất nhỏ.
Trần Thu Hà lại cảm thấy có lỗi với anh cả, nên sau đó bàn với Thẩm Hoài Sơn, dứt khoát đã làm thì phải làm cho xong, quyết định phá phòng ngủ của hai người, dành ra ba mét vuông thêm vào căn phòng đó của Trần Hà Đường.
Như vậy, vẫn có thể lắp một chiếc tủ quần áo trong phòng của Trần Hà Đường. Tuy nhiên, chỉ có điều là hễ bắt tay vào là công trình lớn, không thể giải quyết hết trong một lúc được.
May mà có Quý Trường Tranh giỏi mọi chuyện ở đây, anh tìm một thợ mộc đến, quy hoạch trong nhà, phá bỏ bức tường ngăn ngay ngày hôm đó.
Chỉ mất chưa đầy một ngày rưỡi đã nối liền một căn phòng riêng biệt. Lúc ngăn vách lần hai, không dùng tường gạch, mà là chọn làm một cái tủ dài, nối từ đầu tường này đến đầu tường kia, ở vị trí bên trái nhất, lắp một cánh cửa cuống, như vậy vừa đẹp để ngăn cách hai căn phòng.
Và căn phòng đó của Trần Hà Đường cũng sẽ không quá chật chội.
Cũng coi như là vẹn cả đôi đường.
Sau khi dọn xong căn phòng, thì chuyển đồ dùng gia đình vào trong. Tủ quần áo có gương soi toàn thân, bàn làm việc, tủ chén, bàn dài và đồ dẫn nước lần lượt chuyển vào, căn nhà vốn không lớn mấy chẳng mấy chốc mà chật cứng.
Nhưng mà, nhìn vào cũng có cảm giác hơi ấm của con người hơn. Dù sao, trước đây hoang tàn, sau khi có người vào ở, bên trong cũng náo nhiệt hơn lên.
Nhân lúc mọi thứ đã thu dọn gần đâu vào đấy rồi.
Thẩm Mỹ Vân đưa Quý Trường Tranh về căn phòng nơi trước đây cô ở, căn phòng cô ở là căn phòng có hướng tốt nhất trong nhà.
Ngồi hướng bắc quay mặt về hướng nam, nam bắc thông nhau, cho dù là một giờ chiều vẫn có thể đón ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Điều dễ thấy nhất trong phòng là chiếc máy hát được đặt trên tủ cạnh đầu giường. Chiếc loa lớn màu vàng đồng được đặt trên bàn, nhìn vào rất dễ khiến người khác chú ý đặc biệt.
Quý Trường Tranh không tránh khỏi việc bước lên trước sờ vào xem, nhìn thấy một hàng chữ nhỏ phía trên đế của máy hát, anh không tránh khỏi ngạc nhiên: "Trong nhà còn có cái này nữa ư?"
Đây là một chiếc máy hát nhãn hiệu lâu đời từ thời Trung Hoa Dân Quốc.
Đắt chưa nói, mà là không dễ gì mua được.
Chiếc máy hát này thật ra là Thẩm Mỹ Vân bảo Miên Miên lấy ra từ trong Bào Bào, cái này đã được sắp xếp ở đây lâu rồi, và bụi trên đó cũng đều đã được lau sạch sẽ.
Thẩm Mỹ Vân lục lọi một lúc, cô mỉm cười nói: "Cái này là em năn nỉ ba mua vào dịp sinh nhật thứ mười lăm của em đó."