Thấy con gái không nói gì, Trần Thu Hà xoa đầu cô: "Đây là điều ba mẹ nên làm, con không cần phải xúc động như vậy. Con vốn dĩ là một phần của gia đình này mà đúng chứ? Có con, gia đình mới có thể trọn vẹn."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười cắn nhẹ môi. Cô thầm nghĩ, chỉ có Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn mới có thể rộng lượng như thế. Nếu ra khỏi nhà, hỏi thăm hàng xóm láng giềng, chẳng mấy ai để lại một căn phòng riêng cho con gái đã xuất giá cả.
Những lời này Thẩm Mỹ Vân không tiện nói ra. Cô chỉ tựa đầu vào vai Trần Thu Hà, khẽ nói: "Mẹ, con rất hạnh phúc khi được làm con gái của mẹ."
Đây là lời nói chân thành từ tận đáy lòng cô. Được làm con gái của Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn là may mắn lớn nhất đời này của cô, cũng là may mắn của Miên Miên.
Sau khi mọi việc trong nhà đã thu xếp ổn thỏa, Trần Thu Hà bàn bạc với Thẩm Mỹ Vân: "Con xem thế nào, có thể mời ba mẹ chồng con đến ăn cơm cùng gia đình mình."
Ban đầu, bà ấy còn định mời cả ông Trịnh đến, nhưng nghĩ lại, đây là bữa cơm mời ba mẹ chồng của con gái, nếu mời ông Trịnh đến thì e là không thích hợp. Cả hai bên sẽ đều cảm thấy ngại ngùng, chi bằng mời riêng, như vậy cũng đỡ phiền phức hơn.
Thẩm Mỹ Vân nhìn sang Quý Trường Tranh: "Vậy thì mai nhé."
Quý Trường Tranh đáp: "Hôm nay nhà mình chuẩn bị đồ ăn, mai anh sẽ mời ba mẹ anh đến."
"Có cần ba me đến đón không?" Trần Thu Hà hỏi.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Con chỉ cần báo cho họ một tiếng là được rồi ạ."
"Vậy thì được, mẹ và ông Thẩm sẽ ở nhà chuẩn bị." Mấy ngày nay đều bận rộn dọn dẹp nhà cửa, chưa kịp đến chỗ làm để ổn định công việc. Dù bọn họ đã trở về, nhưng công việc vẫn là một vấn đề nan giải, chưa biết bên kia sẽ sắp xếp như thế nào. Hiện tại chỉ có thể đi từng bước một.
Sau khi thống nhất, Trần Thu Hà bắt đầu chuẩn bị ở nhà. Thẩm Mỹ Vân cùng bà ấy đến hợp tác xã cung ứng mua đồ, mới giật mình nhận ra nơi này vắng vẻ hơn trước rất nhiều. So với thời điểm bọn họ rời Bắc Kinh, lượng người đến hợp tác xã cung ứng dường như giảm đi một nửa.
Như hiểu được thắc mắc của Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà, một người hàng xóm cùng đến mua đồ lên tiếng: "Mọi người đều đến chợ Đông Đơn phía trước mua đồ rồi, hợp tác xã cung ứng buôn bán ế ẩm lắm. Cũng lạ, trước kia chợ không được phép mở, năm ngoái bỗng dưng lại mở cửa, thu hút hết khách của hợp tác xã cung ứng."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà trao đổi ánh mắt: "Thật sao?"
Họ đã lâu không sống ở đây, hoàn toàn không biết gì về những thông tin như này.
Bác Lý gật đầu: "Mấy bà già như chúng tôi đi xa không nổi, thấy chợ thực phẩm quá xa nên mới đến hợp tác xã cung ứng gần nhà mua đồ. Hai cô nếu muốn đi xa một chút thì có thể đến chợ thực phẩm xem, ở đó nhiều đồ ăn, chủng loại cũng phong phú."
Hợp tác xã cung ứng bây giờ chỉ còn một quầy bán đồ ăn, số loại cũng ít hơn trước.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu cảm ơn, rồi nói với Trần Thu Hà: "Mẹ, hay là mình đến chợ thực phẩm đi?"
Đồ ăn ở hợp tác xã cung ứng quả thực rất ít, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có vài loại, bọn họ định mời khách ăn cơm, chắc chắn là không đủ.
Trần Thu Hà vốn luôn nghe lời con gái, nghe vậy đương nhiên là không từ chối.
Hai người bắt xe điện từ ngõ Ngọc Kiều đến chợ Đông Đơn. Lúc đến nơi khu chợ đang rất náo nhiệt, thực phẩm được vây kín ba lớp trong, ba lớp ngoài.
Nhìn từ xa, chỉ cần thấy cánh cổng lớn là biết bên trong có đủ loại đồ ăn.
Thẩm Mỹ Vân thấy vậy là biết bọn họ đã đến đúng chỗ.
"Đi thôi, chúng ta cũng vào đi."
Vừa bước vào bên trong đã thấy rất nhiều quầy hàng, có quầy bán rau, quầy bán thủy sản, quầy bán thịt lợn, quầy bán giá đỗ, đậu phụ, tiết canh, đậu khô...