[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 1969 - Chương 1969: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 2

 Chương 1969: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 2 Chương 1969: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 2 Chương 1969: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 2

Bây giờ mọi thứ được quy hoạch rõ ràng, có phần giống với chợ của thời hiện đại.

Trần Thu Hà chứng kiến khung cảnh này thì không khỏi cảm thán với Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta mới đi có mấy năm, Bắc Kinh đã thay đổi nhiều quá."

Trước kia mua đồ ăn chưa bao giờ như thế này.

Một bà thím cùng đi chợ nghe vậy thì không khỏi liếc nhìn bà ấy: "Người Bắc Kinh nào đến chợ thực phẩm mua đồ ăn cũng nói như vậy cả."

Trước kia, mọi người đều chen chúc nhau ở hợp tác xã cung ứng chỉ rộng bằng bàn tay. Nhìn chợ thực phẩm bây giờ xem, rộng đến mấy trăm mét vuông được rào lại bằng hàng rào lớn, mỗi chuyện đi dạo bên trong cũng mất cả tiếng đồng hồ.

Bị đối phương trêu chọc môtk câu, Trần Thu Hà mỉm cười: "Đúng vậy, thay đổi nhiều quá."

Bà ấy dắt Thẩm Mỹ Vân rời đi, đến một quầy hàng vắng người, mua hai cây cải thảo, ba củ cải, tổng cộng hết một hào hai.

Trần Thu Hà xách túi, nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mạc Hà có cái hay của Mạc Hà, Bắc Kinh có cái hay của Bắc Kinh. Trước kia ở Mạc Hà, chúng ta ăn gì cũng đều là tự trồng, không mất tiền."

Nhưng trở về Bắc Kinh, ngay cả uống một ngụm nước lã cũng phải trả tiền.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Vâng ạ, mỗi nơi mỗi khác." Mạc Hà là vùng nông thôn yên bình, còn Bắc Kinh là cuộc sống đô thị phồn hoa.

Thành phố cái gì cũng phải trả tiền, nhưng người ở dưới vẫn muốn chen chân lên thành phố, chỉ để không phải làm ruộng, có thể ăn lương thực phân phối, có thể hưởng thụ sự tiện lợi của thành phố.

Chỉ có thể nói, trên đời này không có gì là hoàn hảo, có thể đạt đến chín phần mười đã là rất tốt rồi.

Trần Thu Hà ừ một tiếng, lại đi mua khoai mỡ và hành tây, sau đó chạy đến quầy bán thủy sản mua một con cá mè hoa.

Thịt lợn đương nhiên là không thể thiếu, bọn họ đến khá muộn, thịt ba chỉ ngon đã bán hết, cơ bản chỉ còn lại một ít thịt vụn. Bà ấy mua hai cái chân giò, thấy còn một miếng thịt nạc thì mua luôn, hết hai đồng rưỡi, cộng thêm phiếu thịt hai cân rưỡi.

Cơ bản là đã đủ rồi, Trần Thu Hà bấm đốt ngón tay tính toán: "Trong nhà còn hai con gà khô, làm món gà hầm nấm nhé?"

Thẩm Mỹ Vân đáp: "Món nào cũng được. Người nhà mình cũng không nhiều, không cần làm quá nhiều món."

Vừa nói xong cô đã bị Trần Thu Hà bác bỏ: "Không được, đây là lần đầu tiên mời ba mẹ chồng con đến nhà ăn cơm, phải long trọng một chút."

Nói đến đây, bà ấy nghĩ ngợi: "Còn phải mua thêm một ít hoa quả nữa."

Mùa hè là mùa có nhiều hoa quả nhất, trời nóng, cực kỳ thích hợp để ăn dưa hấu. Bà ấy chọn mua một quả dưa hấu nặng khoảng bảy, tám cân, sau đó mới quay về nhà.

Có cá, có thịt, có rau, có hoa quả.

Chuyến đi này bà ấy và Thẩm Mỹ Vân đã không uổng công, chỉ là đường về nhà không dễ dàng, đồ đạc mua nhiều quá, hai người khó mà mang hết.

Lúc ra khỏi nhà, Trần Hà Đường muốn đi cùng nhưng bị Trần Thu Hà từ chối, bảo ông ấy ở nhà trông nhà.

Bà ấy sợ Quý Trường Tranh và Miên Miên đột nhiên quay về không vào được nhà. Mấy ngày nay nhà họ Thẩm bận rộn dọn dẹp nhà cửa, Miên Miên đã đến nhà họ Quý ở để tiện cho Ôn Hướng Phác dạy kèm cho con bé.

Không ngờ, sợ cái gì cái đó đến.

Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà vừa về đến nhà, Quý Trường Tranh và Miên Miên quả nhiên đã trở về, hai người đang ngồi ăn đồ ăn trong phòng khách.

Hình như là mấy quả dưa lê mang từ nhà họ Quý ra, Quý Trường Tranh đang gọt vỏ, Miên Miên ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chống cằm, mắt không rời khỏi quả dưa lê, thèm đến chảy nước miếng: "Ba ơi, dưa lê thơm quá."

Vỏ dưa vừa được gọt xong, cả căn phòng như tràn ngập mùi hương của dưa lưới.

Quý Trường Tranh cầm dao gọt vỏ, xoay chuyển nhanh thoăn thoắt: "Sắp xong rồi."

Anh hiểu Miên Miên.

Bình Luận (0)
Comment