Kim Lục Tử gật đầu: "Chúng ta vào đi rồi nói." Cậu ta muốn nói chuyện riêng với Thẩm Mỹ Vân vài câu, nhưng điều này hiển nhiên là không thích hợp để Diêu Chỉ Anh và Sa Liễu nghe.
Thẩm Mỹ Vân do dự một chút, cuối cùng cô cũng đi vào.
Trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người, Kim Lục Tử và Thẩm Mỹ Vân, Kim Lục tử nói thẳng vào vấn đề: "Mỹ Vân, em có quan tâm đến công việc kinh doanh bán lẻ của tôi không?
Nếu nói không quan tâm thì là giả dối.
Lợi nhuận gấp mười lần là điều mà một trang trại chăn nuôi không cách nào đạt được trong giai đoạn đầu. Trang trại chăn nuôi là sự phát triển lâu dài, có chu kỳ dài. Để nuôi heo con từ khi còn bé đến trưởng thành mất ít nhất một năm, mà một năm còn phải cần đầu tư nhân lực, nguồn nguyên liệu, còn phải đối mặt với nhiều rủi ro như dịch tả heo, giá thịt heo giảm.
So với việc kinh doanh đồng hồ ngắn hạn và nhanh chóng, những khuyết điểm của các trang trại chăn nuôi rất rõ ràng.
Cậu ta nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân trầm tư.
Kim Lục Tử tiếp tục nói: "Em cũng biết đấy những gì tôi tích lũy trong nhiều năm đều là hàng hóa. Tôi đã bán đi một ít trong hai năm qua, nhưng tôi đã tiêu hết tiền cho ba vợ và mẹ vợ."
Cậu ta mỗi lần gặp đối phương sẽ đập lên người họ ít nhất phải bốn con số.
Bất kể là gửi đồ, gửi thư từ hay thiết lập mối quan hệ bằng cách đưa hối lộ đều tốn rất nhiều tiền, chưa kể hai năm qua cậu ta không kinh doanh nhiều, còn phải nuôi vợ con Sa Liễu và hỗ trợ em vợ đi học nữa.
Mọi thứ ở đây đều là chi phí.
Tương đương với việc Kim Lục Tử đã tiêu tốn vốn vào tiền ban đầu trong hai năm qua, nên bây giờ khi cậu ta muốn bắt đầu kinh doanh trở lại, cậu ta không có nhiều tiền trong tay và nghèo rớt mồng tơi mà gầy dựng lại.
Cậu ta nhất định phải tìm cho mình một cổ đông lớn, và ngay từ đầu cậu ta đã nhắm vào Thẩm Mỹ Vân làm ứng cử viên cho vị trí cổ đông lớn này.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Anh Lục, anh cũng biết trong tay tôi có một cái trang trại chăn nuôi, cơ bản mọi tinh lực đều tập trung vào trang trại chăn nuôi."
Mở ra trang trại chăn nuôi không phải là một chuyện đơn giản. Từ lúc đầu đến giờ, cô đã đập vào ít nhất hai chục ngàn đồng rồi.
Hơn nữa, ở giai đoạn sau cũng phải bỏ tiền ra, đây là một cái động không đáy, chu kỳ của trang trại chăn nuôi rất dài, muốn kiếm tiền thì ít nhất phải xem xét từ ba đến năm năm.
Còn Thẩm Mỹ Vân thì mơ hồ lo lắng dòng tiền trong tay sẽ bị gián đoạn, ngoại trừ những thứ khác, mỗi ngày khi mở mắt ra, cô đều phải đối mặt với tiền lương lao động, thức ăn gia súc và các loại chi phí khác nhau.
Theo tình hình hiện tại, số tiền trong tay cô sẽ được sử dụng tối đa đến nửa đầu năm sau là không còn nữa. Điều này cũng có nghĩa là cô phải tăng thu hoặc giảm chi tiêu. Nhưng, trang trại chăn nuôi đang hoạt động và việc giảm chi tiêu là không thực tế, không thể để heo không có thức ăn ăn được.
Vì vậy việc tăng thu trở nên cấp thiết.
Kim Lục Tử tìm cô mời hợp tác làm ăn kinh doanh, thực sự phù hợp với tình hình hiện tại của Thẩm Mỹ Vân. Cô thực sự cần nguồn thu. Vì vậy, cô hỏi: "Anh Lục, anh muốn tôi đầu tư như thế nào?"
Kim Lục Tử nói: "Có hai trường hợp. Thứ nhất là em chỉ đầu tư mà không tham gia vào hoạt động kinh doanh thực tế. Thứ hai là em đầu tư vào cộng thêm đưa ra quyết định phương hướng hoạt động kinh doanh." Cậu ta thực sự thích Thẩm Mỹ Vân chọn cái sau hơn, bởi vì theo quan điểm của Kim Lục Tử, tầm nhìn và phương hướng đầu tư của Thẩm Mỹ Vân tốt hơn cậu ta rất nhiều.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Để em suy nghĩ một chút." Đây không phải chuyện nhỏ, cô muốn xem thu xếp thế nào.