Kỳ thật, cô vẫn luôn muốn mở rộng thị trường ở phía nam, không vì lý do khác ngoài cho các trang trại chăn nuôi sau này.
Thị trường thịt và gia cầm ở ba tỉnh thuộc Đông Bắc về cơ bản được kiểm soát chặt chẽ bởi ba trang trại chăn nuôi trong quân đội, việc họ tham gia trở lại không phải là điều dễ dàng, và cô cũng không muốn cạnh tranh với các đối tác và đồng đội cũ của mình trên cùng một thị trường. Thẩm Mỹ Vân đã lên kế hoạch thâm nhập thị trường quốc gia ngay từ đầu.
Và phía nam là con đường duy nhất cô phải đi qua.
"Tôi chọn cái sau. Tôi tham gia đầu tư, chỉ đạo và tham gia vào các hoạt động kinh doanh thực tế."
Thay vì giao việc đó cho người khác, cô càng hy vọng sẽ tự mình kiểm soát được sự nghiệp của mình. Chờ đến khi nó phát triển ổn định, cô sẽ tìm được người khác tiếp nhận quản lí. Để quản lý được thì tất nhiên người này phải là người mà cô tin tưởng.
Mà quan trọng nhất chính là cô không cam lòng thua kém người khác. Cô hy vọng một ngày nào đó, có thể ngồi ngang hàng cùng Kim Lục Tử, thậm chí tiến xa thêm một bước.
Đây là thời kì tốt nhất, cũng là thời kì kiếm tiền, nếu bỏ lỡ, cô sẽ hối hận cả đời.
Kim Lục Tử không biết hành trình tâm lý của Thẩm Mỹ Vân, nhưng không khó để cậu ta đoán ra rằng Thẩm Mỹ Vân sẽ bỏ vị trí ổn định và vượt trội do quân đội cung cấp và lựa chọn đối mặt với khó khăn và tự mình mở trang trại chăn nuôi. Cậu ta có thể nhìn thấy được tham vọng của cô.
Cậu ta nghe được câu trả lời của Thẩm Mỹ Vân, thậm chí còn không thèm ngạc nhiên: "Được rồi, Mỹ Vân, khi có em tham gia, giờ tôi có thể thở phào nhẹ nhõm rồi."
Chính cậu ta thực ra không chắc chắn lắm sẽ nắm chắc được tương lai, nhưng có Thẩm Mỹ Vân tham gia vào khiến cho Kim Lục Tử tăng thêm cảm giác an toàn.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Anh Lục, anh dự định thế nào?"
Kim Lục Tử nói: "Lần này không phải đã mua một ngàn món hàng sao? Tôi muốn làm một cái thí nghiệm, xem một lô hàng này cần bao lâu sẽ tiêu thụ hết? Lần này có thể đạt được tổng lợi nhuận là bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân trầm ngâm lắng nghe, cô nhìn quanh một vòng, nhìn thấy một tấm bản đồ quốc gia do Kim Lục Tử dán lên tường. Bản đồ bao gồm hầu hết các địa điểm trong nước.
"Sao thế?"
Kim Lục Tử hỏi cô.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Anh Lục, ngươi có bao giờ nghĩ đến việc bán hàng từ nam ra bắc chưa?" Đây là kế hoạch phát triển ban đầu, cô sẽ cùng đối phương thảo luận những vấn đề hợp tác tiếp theo.
Cô vừa nói xong, Kim Lục Tử sửng sốt một chút: "Bán từ Nam ra Bắc?"
Hiển nhiên, cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại câu nói của cô, không phải cậu ta không đủ thông minh, mà là những điều Thẩm Mỹ Vân đề cập quá mức tân tiến, thậm chí cả từ ngữ nói cũng vậy, đều là những từ trước đây Kim Lục Tử chưa từng tiếp xúc qua.
Đây chính là nguyên nhân khiến cậu ta phản ứng chậm chạp, Thẩm Mỹ Vân nhận ra, cô liền đưa ra ví dụ: "Anh Lục, việc anh đang làm bây giờ là bán hàng từ nam ra bắc.
" Dương Thành là phía nam, Mạc Hà là phía bắc."
Kim Lục Tử chỉ cần cô lấy một ví dụ là hiểu được.
"Mỹ Vân, em thật giỏi tổng hợp." Cậu ta làm việc dựa trên trực giác, mà Thẩm Mỹ Vân tổng hợp lại phương hướng và kế hoạch tương lai, khiến Kim Lục Tử càng ngày càng cảm thấy chính mình đang làm việc có Thẩm Mỹ Vân tham gia là việc không thể chính xác hơn.
Thẩm Mỹ Vân cười thầm, trong lòng nghĩ cô không phải có năng lực tổng hợp, mà là cô có thể nhìn ra được bởi vì cô đứng cương vị một người có sức ảnh hưởng lớn.
"Anh Lục, chúng ta trước tiên hãy nói chuyện hợp tác. Sau khi bàn bạc những vấn đề này xong, chúng ta sẽ bàn phương hướng đầu tư sau này."
Kim Lục Tử nói: "Đương nhiên rồi."