Cậu ta hướng về phía cửa hô: "Chí Anh, em lấy giúp anh hai ly trà." Đây là thao tác cơ bản nhất trong đàm phán kinh doanh. Có nước trà, bọn họ ngồi xuống và bàn bạc chậm rãi.
Dĩ nhiên là, cậu ta đã học được điều này từ một ông chủ phương Nam khi cậu ta vào phương Nam. Cậu ta cảm thấy nó thực sự rất hiệu quả và kết quả đạt được nhanh hơn nhiều so với khi họ bàn bạc trên bàn rượu trước đây.
Thực ra, bàn chuyện bên bàn rượu có quá nhiều tệ nạn.
Mỗi lần trước khi mọi việc được bàn bạc xong, người đó đã say rồi.
Khi Kim Lục Tử gọi như vậy, Diêu Chí Anh khịt mũi ở bên ngoài, Thẩm Mỹ Vân muốn nói không vội làm, nhưng Diêu Chí Anh lại quá nhanh.
Một lúc sau, hai ly trà nhanh chóng được mang tới.
"Hai người nói chuyện đi, em ở bên ngoài phân loại, sửa sang lại hàng hóa, có việc gì liền gọi cho em." tính tình Diêu Chí Anh rất tốt, nếu không nói là cô ấy đã quen với việc khi Kim Lục Tử nói chuyện làm ăn này thì cô ấy ở hậu phương sẽ giúp đỡ cậu ta.
Hai người đã ở bên nhau nhiều năm và hiện tại đã nảy sinh sự ăn ý ngầm.
"Nhân tiện, Mỹ Vân, buổi trưa em ở lại ăn trưa nhé. Tôi thấy Sa Liễu đã mua cá lóc tươi, buổi trưa chúng tôi ăn cá lóc hầm với đậu phụ."
"Trong nhà còn có một quả dưa hấu lớn, cắt ra ăn cùng nhau."
Khi bọn họ không có ở nhà. Chuyện trong nhà đều giao cho Sa Liễu lo liệu. Không thể không nói, Sa Liễu quả thực là một người biết lo toang việc trong nhà. Nhìn vào trong việc thu xếp dọn dẹp nhà cửa, rõ ràng Diêu Chí Anh không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Thẩm Mỹ Vân không biết cuộc nói chuyện này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng cô cũng không từ chối: "Vậy tôi sẽ ở lại ăn cơm, Chí Anh, em cứ làm hai bữa cơm thường ăn tại nhà là được, không cần phải làm quá nhiều. Buổi chiều chị phải quay lại đại đội Tiến Lên."
Diêu Chí Anh 'ôi' một tiếng, cô ấy rất vui khi Thẩm Mỹ Vân có thể ở lại ăn cơm. Trong mắt cô ấy, Thẩm Mỹ Vân là ân nhân của cô ấy, cô ấy cố gắng hết sức để báo đáp cô, nhưng có vẻ như cô không cần cô ấy làm nhiều việc.
Đây là lần hiếm hoi cô ấy có thể tự mình làm mọi việc nên cô ấy nóng lòng tới mức muốn thể hiện mười tám chiêu thức võ thuật của mình.
Sau khi Diêu Chí Anh đi ra ngoài, Kim Lục Tử chua chát nói: "Tôi cảm thấy Chí Anh đối xử với em tốt hơn nhiều so với tôi." Cậu ta trở về lâu như vậy, Chí Anh thậm chí còn không nói sẽ làm món gì ngon cho cậu ta nữa, nhưng Mỹ Vân đến đây một cái, cô ấy nóng lòng muốn móc hết của cải của mình ra.
Thẩm Mỹ Vân liếc cậu ta một cái: "Vậy tại sao Chí Anh chưa sinh cho tôi một đứa con?"
Tâm trạng Kim Lục Tử lập tức vui vẻ: "Được rồi, chúng ta bắt tay vào việc chính thôi, Mỹ Vân, em muốn hợp tác thế nào?
Cậu ta có thể xuất lực, tìm người, đóng góp c tiền bạc, nhưng nếu nghĩ kỹ thì Mỹ Vân cũng có thể làm được, nhưng không biết đối phương định làm thế nào.
Thẩm Mỹ Vân: "Anh Lục, anh nghĩ thế nào?"
Kim Lục Tử ở ngoài thường được người tôi gọi là cáo Vàng, nhưng ở trước mặt Thẩm Mỹ Vân lại thành thật nói: "Nếu như em có thể bỏ ra tiền bạc, xuất lực, xuất người, hơn nữa cũng có thể lập kế hoạch và đặt ra phương hướng, chúng ta liền chia năm năm đi."
Đây là thành ý lớn nhất của cậu ta. Cậu ta thậm chí không nói bảy ba, trực tiếp nói năm năm.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong liền gật đầu: "Vậy thì năm năm đi."
Vốn dĩ là nghề tay trái, trước hết là tìm cách phát triển, đến trình độ nhất định mới có thể tập trung khống chế tuyệt đối cố phần, chia năm năm cũng là ngoài dự tính của cô.
Một loạt vấn đề tiếp theo đã được quyết định xong hết.