Sau khi hai bên đạt được thỏa thuận, liền bàn bạc: "Lô hàng này tính như vậy đi, khi nào tôi đi lấy lô hàng tiếp theo, tôi sẽ báo với em trước."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.
Cô không vội nên ở lại nhà Kim Lục Tử ăn trưa, tình cờ gặp Diêu Chí Quân đang đi học về.
Diêu Chí Quân hiện không chỉ học y khoa tại bác sĩ Ngưu mà còn theo học các khóa học của trường. Kết quả thi chương trình học năm ngoái của cậu bé thực sự rất kém. Năm nay Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh đã tìm được một trường cấp ba cho cậu bé theo học.
Bây giờ cậu bé là một người rất bận rộn, cậu bé phải đi đến ba nơi mỗi ngày: trường học, nhà và phòng khám.
Thẩm Mỹ Vân trở về đột ngột đến nỗi khi Diêu Chí Quân quay lại nhìn thấy cô, cậu bé thực sự sửng sốt hồi lâu.
Một lúc lâu sau, cậu bé mới gọi: "Chị Thẩm?"
Cậu bé cho rằng mình nhìn nhầm, dụi dụi mắt, sau đó lại nói: "Chị Thẩm, chị đã về rồi à?"
Lúc cậu bé xưng hô với Thẩm Mỹ Vân, cơ bản đã có sự thay đổi về vai vế.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chí Quân?" Cô giơ tay ra hiệu: "Bây giờ em cao hơn chị một cái đầu rồi sao?"
Năm đó, khi nhìn thấy cậu bé, cậu bé cũng không lớn hơn Miên Miên của bọn họ bao nhiêu.
Bây giờ cậu bé đã trở thành một chàng trai trẻ rồi.
Diêu Chí Quân bị cô chạm vào đầu có chút xấu hổ, mím môi mỉm cười, có chút xấu hổ, sau đó hỏi: "Dạo này thầy của em thế nào rồi?" Thầy của cậu bé không ai khác, chính là Thẩm Hoài Sơn.
Từ khi Thẩm Hoài Sơn trở về Bắc Kinh, hai người ngày càng liên lạc ít dần đi, ban đầu còn gọi điện thoại, sau đó hai người bận bịu công việc. Đã một khoảng thời gian rồi không gặp nhau.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Ở nhà mọi việc đều ổn, em ở đây thế nào?"
Diêu Chí Quân gật đầu: "Không tệ, nhưng điểm kiến thức ở trường cấp ba có chút khó khăn, em còn đang học từ từ."
Năm nay là năm thứ hai học lại của cậu bé.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Cứ từ từ, em thấy khó vì trước đây emchưa học một cách có hệ thống. Một khi học xong những điểm kiến thức sau, em sẽ không thấy khó khăn nữa."
Cô thấy Miên Miên học hành khá đơn giản. Tất nhiên, việc học cũng phụ thuộc vào tài năng và sự phân biệt giữa mọi người. Đương nhiên cô sẽ không nói ra điều này.
Diêu Chí Quân ngượng ngùng 'ừ' một cái: "Ẻm vẫn cần học tập chăm chỉ, nhưng..." Cậu bé gãi đầu: "Em thực sự học không giỏi lắm.
Cậu bé bỏ ra hai đến ba lần cố gắng so với bạn cùng lớp nhưng thành tích cũng không nổi bật
Thẩm Mỹ Vân nói: "Chỉ cần cố gắng hết sức là được."
"Đừng đặt quá nhiều áp lực lên bản thân."
Cô là người biết an ủi người khác, Diêu Chí Quân luôn cảm thấy mỗi lần nói chuyện với cô, tâm trạng của cậu bé sẽ tốt hơn rất nhiều.
Diêu Chí Quân: "Em biết rồi, cảm ơn chị Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân nhìn cậu bé, đột nhiên nói: "Không phải trước đây em đã luôn gọi chị là dì Thẩm sao? Tại sao lại đổi xưng hô thành chị Thẩm?"
Diêu Chí Quân có chút xấu hổ: "Khi Miên Miên ở đây, em sẽ gọi cho dì Thẩm. Khi Miên Miên không có ở đây, em sẽ gọi chị dựa theo vai vế của chị gái em."
Chị gái cậu bé gọi Thẩm Mỹ Vân là chị Mỹ Vân. Nếu dựa vào vai vế như vậy, cậu bé gọi cô như vậy cũng không sai.
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Tùy em, em muốn gọi thế nào cũng được."
Cô không chú trọng gì đến mấy chuyện này.
Buổi trưa sau khi bọn họ cùng nhau dùng bữa xong, cô tạm biệt rồi quay về đại đội Tiến Lên, Kim Lục Tử ra ngoài tiễn cô: "Mỹ Vân, khi nào hàng của anh sắp hết sẽ liên lạc với em."
Nắng mặt trời vào buổi trưa là nóng bỏng nhất. Thẩm Mỹ Vân nóng đến mức tìm một chỗ mát mẻ để trốn, cô gật đầu "Được rồi, đến lúc đó anh cứ kêu người đến tìm tôi."
Sau khi rời khỏi nhà họ Kim.