Sau khi hỏi xong, lão bí thư chi bộ dừng lại, nhìn vào cô. Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh nói: "Tôi không làm gì xấu, tôi chỉ hỏi thôi, chúng tôi sẽ căn cứ tình hình mà thực hiện bước tiếp theo."
"Vậy chúng tôi thu hoạch nhiều, chỉ riêng đội sản xuất của chúng tôi có thể thu được nhiều hơn ba mươi vạn cân bắp" Đừng quên, đây chỉ là thu hoạch bắp ngô, lương thực thu được nhiều nhất mà thôi.
Họ không chỉ trồng cây bắp mà còn trồng lúa, lúa mì, cây cao lương và khoai lang, tất cả đều có sản lượng cực kì cao.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, cô khẽ nhéo ngón tay, thử thăm dò: "Toàn bộ chính mình ăn hết?"
"Làm sao có thể?"
Lão bí thư chi bộ lắc đầu: "Một phần là đóng thuế nông nghiệp, Sau khi nộp thuế nông nghiệp, là có thể tính vào tài khoản của chính bản thân mình."
"Những năm trước, chúng tôi nhiều nhất có thể nhận hơn một ngàn cân bắp ngô. Tôi phỏng đoán năm nay mỗi nhà có thể nhận được hơn ba ngàn cân trở lên."
Đại đội Tiến Lên chỉ có vài chục gia đình, nhưng họ không thể ngăn được nhân khẩu ngày càng đông. Lúc này, hầu hết mọi hộ gia đình không được chia thành các hộ riêng biệt. một số gia đình chỉ có sáu hoặc bảy người, nhiều thì tầm hai mươi miệng ăn.
Đầu óc Thẩm Mỹ Vân nhảy số thật nhanh khi nghe tin đối phương nói năm nay bội thu, cô đã có chủ ý.
Chẳng qua là, liệu nó có thể thành công được hay không còn phụ thuộc vào tình huống xảy ra tiếp theo.
"Vậy có thể bán cho người ngoài không?"
Khi được hỏi, lão bí thư chi bộ sửng sốt một chút: "Chẳng phải cô đã thu hoạch lõi bắp, cây sào, trấu và đống rơm lúa mì sao?
Không phải cô còn thu hoạch thêm ngải cứu, trấu giã thành trấu cám, cơ bản đủ để cho gia súc ăn trong mùa đông."
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Lão bí thư chi bộ, đây là thức ăn gia súc, cũng bao giờ là quá nhiều." Đối với trang trại chăn nuôi mà nói, chỉ có trong tay đủ thức ăn mới có cơ hội mở rộng và phát triển sau này.
Cô đếm từng ngày và đợi đến cuối năm để đến trú đồn Mạc Hà mang về một lứa heo con về, đến lúc đó cô có thể nuôi lớn chúng.
Dù sao đi nữa, nhà máy chăn nuôi ở đồn trú Mạc Hà sẽ không mở rộng. Thẩm Mỹ Vân có dự định sẽ ăn hết số heo con và thỏ dư thừa mà họ có hàng năm và mở rộng từng chút một.
Lão bí thư chi bộ nghe vậy, liền nói: "Tôi phải thương lượng việc này với mọi người mới biết mình có thể bán được hay không"
Đây không phải là chuyện một ông ấy có thể quyết định.
"Hơn nữa..." Lão bí thư chi bộ thực sự lo lắng: "Trước đây tôi luôn nói về chế độ công hữu. Ngoại trừ số lương thực hàng năm được giao cho trạm lương thực, phần còn lại chúng tôi tự ăn, cho đến bây giờ chưa bao giờ bán cho người ngoài."
Ông ấy vẫn chưa biết nếu được bán ra thì đó có được coi là đầu cơ trục lợi hay không. Đến lúc đó lại làm hại các xã viên khác.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ: "Theo lý thuyết mà nói thì chắc không có vấn đề gì. Trang trại chăn nuôi tư nhân của tôi được mở ở Đại đội Tiến Lên. Nếu không làm được thì lãnh đạo phía trên cũng sẽ không phê chuẩn cho tôi."
Cô nói làm lão bí thư chi bộ như uống một viên thuốc an thần.
Ông ấy lập tức gật đầu nói: "Vậy tôi sẽ đi bàn bạc với mọi người."
Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng: "Sau khi ông hỏi xong thì báo lại tôi một tiếng."
Ông ấy rất nhanh nhẹn, chỉ trong một buổi chiều, ông ấy đã triệu tập mọi người lại để họp. Xã viên nói không ngừng, năm nay lương thực của bọn họ bội thu, bán cũng được, tránh cho việc ăn không hết lại thành lương thực để lâu, đến lúc đó côn trùng ăn thì không nói, nếu không sao thì ăn cũng không còn ngon nữa.
Ai dám nghĩ mấy năm trước bọn họ còn đói, nhưng bây giờ đồ ăn nhiều đến mức ăn không hết.
Sau khi mọi người nhất trí thương lượng, ngoại trừ 30% thuế nông nghiệp phải giao và số lương thực mà mỗi hộ gia đình nhận được, về cơ bản số tiền này đủ để nuôi sống họ trong một năm.