Nó cũng có thể giải phóng một trăm hai mươi ngàn cân bán cho Thẩm Mỹ Vân.
Nó được bán cho Thẩm Mỹ Vân với giá bốn xu một cân, bao gồm cả các loại bắp nguyên lõi, không có loạt tuốt hạt. Ở chợ, bắp ngô loại sau được bán tại các trạm lương thực và các hợp tác xã cung ứng với giá sáu đến bảy xu một cân.
Nhưng lương thực của người tôi là sẵn có. Bọn họ còn là loại bắp ngô nguyên lõi nên đương nhiên giá không thể bán đắt như vậy được.
"Không phải đắt quá sao?"
Mua loại bắp nguyên lõi mà giá bốn xu một cân, nhưng nhân viên kế toán có cũng chần chừ, luôn cảm thấy mình đang gài bẫy thanh niên trí thức Thẩm.
"Ba xu thì sao?"
"Nhưng nếu là ba xu, đến lúc đó vốn của chúng ta không chắc chắn sẽ đủ được." Mọi người thắt lưng buộc bụng, làm việc hơn nửa năm cũng không đủ sống.
Lão bí thư chi bộ hút điếu một tẩu thuốc, nói: "Chúng ta sẽ đưa ra giá bốn xu. Nếu Thanh niên trí thức Thẩm ngại nó quá đắt và trả giá thì chúng ta dựa theo giá cơ bản bán cho cô ấy ba xu rưỡi đi."
"Năm xu đó coi như tiền lãi của chúng ta"
Kế toán hãy tính xem, nếu bán được ba xu rưỡi một cân thì lần này chúng tacó thể bán được bao nhiêu? Tính luôn thử nếu bán với giá bốn xu một cân"
Thật sự làm khó nhân viên kế toán
Một lúc sau, cậu ta mới nói: "Có thể sẽ mất một lúc." Cậu ta hiếm khi tính được số tiền lớn như vậy: "Mọi người đợi tôi một chút."
"Không sao đâu, cứ từ từ mà tính đi."
Ước chừng khoảng bốn mươi phút sau.
Nhân viên kế toán mệt mỏi, đầu đổ mồ hôi: "Nếu bán với giá ba xu rưỡi một cân thì là được bốn ngàn hai, nếu bán với giá bốn xu một cân thì là bốn ngàn tám."
Nghe được con số này, hô hấp của mọi người trở nên nặng nề hơn.
Phải biết rằng mọi người đều đang đào ruộng để kiếm ăn. Sau một năm làm việc chăm chỉ, họ thậm chí có thể không tiết kiệm được hàng chục đồng trong tay. Trên thực tế, chi tiêu trong gia đình rất cao. Sống qua ngày, lắp no bụng là một chuyện không hề dễ dàng.
Dù là bốn ngàn hai hay bốn ngàn tám thì cũng đã là số tiền không ai dám nghĩ tới.
Thấy mọi người đều hưng phấn, Lão bí thư chi bộ ngăn cản bọn họ lại: "Tôi đi nói chuyện với Thanh niên trí thức Thẩm trước, xem cô ấy có thể chấp nhận mức giá nào. Thanh niên trí thức Thẩm đang điều hành một trang trại chăn nuôi trong đại đội của chúng ta, chúng ta không thể gài bẫy cô ấy được. Tất nhiên, chúng ta cũng không thể thua thiệt."
"Tôi biết rồi, lão bí thư chi bộ."
Sau đó, lão bí thư chi bộ tìm Thẩm Mỹ Vân nói rõ chủ ý của họ.
Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Ông định bán cho tôi giá bao nhiêu?"
"Bốn xu một cân, bao gồm cả bắp ngô nguyên lõi." Lão bí thư chi bộ nói lời này, ông ấy thực sự không nắm chắc.
Thẩm Mỹ Vân thực sự kinh ngạc khi nghe giá. Giá cả rẻ hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Cô không phải chưa mua qua lương thực.
Bắp ngô ở Bắc Kinh có thể được bán với giá một hào năm mươi sáu xu, hơn nữa số lượng mua có hạn. Mỗi hộ gia đình có thể mua nhiều nhất hai mươi cân và phải mang theo sổ lương thực.
Lão bí thư chi bộ đã bán cho cô với giá bốn xu một cân, dựa trên cơ sở đó thì rẻ hơn đến bốn lần.
Ngay cả khi bao gồm cả bắp ngô nguyên lõi thì đó cũng là một việc tốt.
Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì, Lão bí thư chi bộ tưởng cô nghĩ đắt nên nói: "Ba xu rưỡi là giá tối thiểu của chúng tôi, nếu thấp hơn mức này thì chúng tôi sẽ không kiếm được đồng lãi nào."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Không phải, không phải, tôi không nghĩ nó đắt. Bốn xu thì bốn xu, chúng ta cứ thỏa thuận bốn xu một cân."
Cô không thể ép giá ba xu rưỡi được. Cô không phải là kẻ gian thương. Làm sao cô có thể làm được điều đó? Nó giống như cô đang hút máu những người nông dân này vậy.
Thấy cô vui vẻ nhanh chóng đồng ý.